Bình Tung Hiệp Ảnh Lục

Chương 8: Ái Hận Nam Minh Kinh Truyện Lục Lâm Tiến - Ân Cừu Mạc Biện Sầu Triển Tử La Y



Giờ đây Trương Đan Phong đã ra đi, nàng chỉ mong từ nay Trương Đan Phong mãi mãi không xuất hiện nữa, cũng mong trên đời này không bao giờ có một người tên Trương Đan Phong! Đó quả thật là một ý nghĩ kỳ quặc, một Trương Đan Phong có máu có thịt, đã làm bạn với mình trong ba ngày thì làm sao biết mất cho được? Đúng thế, Trương Đan Phong đã đi xa, Trương Đan Phong đã biến mất, nhưng chàng có thật sự biến mất hay không? Không, không! Chàng lại quay lại, đã trở lại, trở lại! Hình bóng của chàng nhẹ nhàng, chậm rãi, đi sâu vào lòng Vân Lối, trong khoảnh khắc bóng đen của tấm da dê đã bị hình bóng chàng che khuất.

Vân Lối hoang mang, là yêu? Là hận? Là vui? Là buồn? Nàng không thể nào phân biệt được, ân thù đan xen, ái hận mù mờ, cắt không đứt, sửa vẫn rối. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi suy nghĩ tựa như biến mất, đầu óc của Vân Lối trống rỗng, tựa như nàng chưa từng nghĩ điều gì, cũng chẳng có gì tồn tại, trong mơ hồ nàng chợt cảm thấy Trương Đan Phong như trở lại, thì thầm bên tai nàng: “Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ....”.

Ánh mắt vừa nghiêm khắc như gia gia, vừa đầy tình yêu thương như mẹ! Trên đời này còn có ai gọi mình bằng giọng nói dịu dàng hơn thế? có người đàn ông nào đã nhìn mình với ánh mắt như thế? Ngoại trừ Trương Đan Phong, người mà nàng mong mãi mãi không tồn tại nữa!

Vân Lối chậm rãi đưa mắt nhìn sang, chợt thấy bình bạc Trương Đan Phong để lại trên bàn ngọc, trong bình là thuốc của Trương Đan Phong để cho nàng. “Vật của kẻ thù, không, không, ta không thể uống... Đó là tấm lòng tốt cuối cùng của Trương Đan Phong, không, không, mình không thể từ chối chàng...” hai ý nghĩ ấy cứ giao tranh với nhau trong lòng Vân Lối, trong mờ hồ nàng chợt cảm thấy tựa như Trương Đan Phong đang nhìn mình thắm thiết, kề tai mình thì thầm nói: “Tiểu huynh đệ, đệ vẫn chưa khỏe hẳn, nguyên khí vẫn chưa hồi phục, hãy uống đi, uống đị...” ánh mắt mạnh mẽ, lời nói mạnh mẽ, Vân Lối bất giác cầm bình thuốc, đổ ba viên vào lòng bàn tay rồi bỏ vào miệng.

Nàng cũng không biết mình ngồi đã bao lâu, chỉ thấy ánh nắng bên ngoài cửa mộ dời sang phía tây, nghĩ bụng chắc trời đã về chiều, chợt nghe bên ngoài có tiếng ngựa hí, Vân Lối giật mình, đứng bật dậy nghĩ bụng: “Chả lẽ chàng đã quay về?” Chỉ nghe tiếng reo vui vang lên, Châu Sơn Dân từ bên ngoài chạy vào, cao giọng nói: “Vân muội muội, quả nhiên muội ở đây! Ôi chao, có phải muội đã trúng độc thủ của kẻ ấy hay không?”

Vân Lối mỉm cười, lắc đầu. Châu Sơn Dân ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn lên mặt nàng, thấy vẻ tiều tụy, trông như mất hồn, khiến cho chàng lo lắng vô hạn. Vân Lối định thần, chỉ nghe Châu Sơn Dân nói: “Té ra muội và y đã nấp trong ngôi mộ này, muội có bị thiệt thòi gì không? Muội có biết y là ai không? Y là con trai của đại gian tặc Trương Tôn Châu, là đại thù nhân của gia gia muội!”

Châu Sơn Dân vừa nói ra, tưởng rằng Vân Lối sẽ giật mình, nào ngờ Vân Lối chỉ cúi đầu trả lời: “Ừ, muội biết rồi”.

Nhưng Châu Sơn Dân thì lo lắng kêu lên: “Cái gì? Muội đã biết rồi? Muội biết khi nào?”

Vân Lối vẫn ngồi yên, thì thầm nói: “Muội vừa mới biết, Đàm Đài Diệt Minh lúc nãy mới đến đâỵ...” Châu Sơn Dân suỵt một tiếng, nói: “Té ra là thế, huynh cứ tưởng muội đã biết y là kẻ thù, sao lại còn đi chung với y? Muội có động thủ với y không? Có bị thương hay không?”

Vân Lối nói: “Muội bị Bạch Ma Ha đánh bị thương, y đã trị cho muội”.

Châu Sơn Dân nói: “Y? Y là ai?”

Vân Lối nói: “Kẻ thù của gia gia!”

Châu Sơn Dân ngạc nhiên, nói: “Y có biết muội là cháu gái của Vân Tĩnh không?”

Vân Lối nói: “Muội dùng kiếm đâm y, y đã biết!”

Châu Sơn Dân lại khựng người, đột nhiên vỡ lễ ra: “Ồ, ta biết rồi. Tên gian tặc ấy lúc đầu không biết muội là kẻ thù của y, cho nên mới lôi kéo, dụ dỗ muội. Sau đó muội rút kiếm đâm y, y không phải là đối thủ của muội cho nên đã bỏ chạy. Đáng tiếc muội vừa bị thương mới khỏe lại, khí lực vẫn chưa hồi phục, nếu không chắc chắn sẽ đâm y chết, huynh cũng không cần phải tốn nhiều sức”.

Vân Lối cúi đầu im lặng để mặc cho Châu Sơn Dân suy đoán. Chỉ nghe Châu Sơn Dân cười đắc ý rằng: “Nếu sớm biết võ công của y tầm thường như thế, huynh đã không tốn nhiều sức, nhờ Oanh Thiên Lôi Thạch Anh truyền Lục Lâm tiễn!”

Vân Lối thất kinh, nói: “Cái gì? Lục Lâm tiễn?”

Châu Sơn Dân cười nói: “Kinh nghiệm giang hồ của muội còn kém, chưa biết Lục Lâm tiễn là gì. Lục Lâm tiễn là lệnh tiễn của lãnh tụ lục lâm truyền ra, anh hùng trong chốn lục lâm thấy lệnh tiễn thì dầu sôi lửa bỏng cũng không dám từ chối. Vân muội muội, quả thật ma xui qủy khiến con trai của Trương Tôn Châu dám một mình trở về Trung thổ, thù của muội chắc chắn sẽ báo được!”

Nỗi ám ảnh của bức huyết thư bằng da dê lan ra trong lòng, Vân Lối không biết nên mừng hay nên buồn vì cái tin ấy, nàng không thể nào quên lời dặn dò của gia gia, không thể tha cho bất cứ người nhà họ Trương nào, vậy thì cứ để y bị người ta giết, vậy lúc đó nàng không cần ra tay nữa. Nhưng một khi nghĩ đến Trương Đan Phong sẽ bị anh hùng trong chốn lục lâm giết chết, nàng không dám tưởng tượng cảnh tượng ấy. Chỉ nghe Châu Sơn Dân ngồi một bên tiếp tục nói: “Vân muội muội, từ sau khi muội rời núi, ta luôn mong nhớ muội”.

Giọng nói rất dịu dàng, Vân Lối ngẩng đầu lên, nói với giọng yếu ớt: “Ồ, đa tạ huynh”.

Châu Sơn Dân rất thất vọng khi thấy dáng vẻ rầu rĩ ấy của nàng, thế rồi vẫn nói tiếp: “Ta luôn muốn gặp lại muội, nhưng trong sơn trại có quá nhiều chuyện làm sao có thể đi? Tháng trước thám tử của chúng ta ở biên cảng đã biết được một mình con trai của Trương Tôn Châu vượt Nhạn Môn quan, cải trang thành một tên tú tài, cỡi con ngựa trắng. Cha ta và mọi người trong sơn trại bàn bạc với nhau, đều nói rằng con trai của Trương Tôn Châu một mình về Nhạn Môn quan chẳng có ý gì tốt lành, chắc chắn là có mưu đồ xấu xa. Cha ta bảo ta đuổi theo, cùng với lãnh tụ lục lâm các nơi truyền Lục Lâm tiễn bắt sống y. Nơi này thuộc Sơn Tây, Minh chủ lục lâm hai tỉnh Tấn, Thiểm là Thạch Anh, khi ta tìm đến thì ông ta không có ở Hắc Thạch trang. Sau đó gặp con gái của Thạch Anh mới biết té ra muội đã trở thành nữ tế của Thạch Anh. Thạch tiểu thư rất thích muội!”

Vân Lối mỉm cười, nói: “Huynh thấy Thạch tiểu thư như thế nào?”

Châu Sơn Dân nói: “Võ nghệ cũng tạm được!”

Vân Lối nói: “Còn những chuyện khác?”

Châu Sơn Dân nói: “Ta và nàng quen nhau không quá nửa ngày, làm sao biết những chuyện khác?”

Vân Lối lại mỉm cười. Vốn định nói tiếp nhưng trong lòng mãi nhớ chuyện Lục Lâm tiễn, nàng thấy Thạch Anh tôn kính Trương Đan Phong như thế, tại sao có thể cùng Châu Sơn Dân truyền Lục Lâm tiễn? Cho nên nàng vẫn im lặng nghe chàng nói tiếp.

Châu Sơn Dân tiếp tục nói: “Ngày hôm ấy ta và Thạch cô nương đuổi theo tên đồ đệ của Đàm Đài Diệt Minh, ngựa của y là giống ngựa tốt của nước Đại Uyển, đuổi được mấy mươi dặm thì ngựa của chúng tôi đều mệt, ngựa của y vẫn chạy nhanh như gió cho nên đuổi theo không kịp”.

Vân Lối xen vào hỏi: “Còn Thạch cô nương thì sao?”

Châu Sơn Dân mỉm cười nói: “Phu nhân của muội tựa như rất căm ghét ta, trên đường cứ đối chọi mãi với ta, theo ta thấy, hình như nàng không muốn ta là nghĩa huynh của muội, ta cũng lấy làm ngạc nhiên vì điều đó, ta là nghĩa huynh của muội thì có liên quan gì đến nàng ta?”

Vân Lối buồn cười, không ngờ đêm động phòng hôm ấy, nàng đã nhiều lần nhắc tên nghĩa huynh với Thạch Thúy Phượng, thế nhưng đã khéo hóa vụng.

Châu Sơn Dân tỏ vẻ rầu rĩ: “Đuổi không kịp kẻ địch, ta và nàng đã cãi nhau một trận, nàng bảo sẽ quay về nhà một mình, không muốn dắt ta đến gặp phụ thân nàng, lại còn đòi ta phải trả cây san hô lại, hình như nàng rất quý trọng cây san hô ấy”.

Vân Lối bất giác nhoẻn miệng cười. Châu Sơn Dân nói: “Ta biết cây san hô ấy là sính lễ muội tặng cho nàng, nàng thực sự yêu thương muội, chả trách nào lại coi trọng cây san hô đến thế”.

Vân Lối nói: “Lần này là huynh đã tặng sính lễ cho nàng, không phải muội đấy nhé”.

Châu Sơn Dân đỏ mặt, nói: “Muội lại trêu ta nữa”.

Vân Lối mỉm cười nói: “Thạch cô nương không muốn dắt huynh về gặp phụ thân của nàng, Lục Lâm tiễn của huynh ở đâu mà có?”

Châu Sơn Dân nói: “Thật trùng hợp, Thạch cô nương bỏ đi không bao lâu, ta đuổi ngựa chạy về hướng tây, không lâu sau thì gặp Oanh Thiên Lôi Thạch Anh, ông ta không biết con gái mình đã cùng đi với ta. Chắc là cha con họ mỗi người đi một hướng, cho nên không gặp mặt nhau”.

Vân Lối nói: “Thạch Anh có phải đi với bốn người hay không?”

Châu Sơn Dân nói: “Đúng thế, bọn họ vội vội vàng vàng tựa như có chuyện gì rất gấp gáp, chẳng nói với ta nhiều lời. Ta đòi ông ta đưa ra Lục Lâm tiễn, đang định kể lại tường tận cho ông ta nghe, ông ta lại xua tay bảo: “Xưa nay Kim Đao trại chủ nổi tiếng hiệp nghĩa, ai cũng biết! Nếu kẻ các người đã truy bắt thì chắc chắn đó là hạng người chuyện ác gì cũng làm, không cần phải nói, hãy cầm Lục Lâm tiễn! Ta đang có chuyện gấp, xin thứ không thể phụng bồi. Thiếu trại chủ, sau khi đã giải quyết xong việc, mời đến Hắc Thạch trang một chuyến để nói cho tường tận”. Ông ta không thèm hỏi cũng trao Lục Lâm tiễn cho ta, lập tức cùng bốn người kia bỏ đi”.

Vân Lối nhủ thầm: “Té ra là thế, nếu Thạch Anh hỏi thêm một câu, biết Châu Sơn Dân đang đuổi theo ai, chắc chắn sẽ không có chuyện hiểu lầm này”.

Châu Sơn Dân lại tiếp tục nói: “Ta gặp mặt Thạch Anh ở gần đồi Mạnh Lương, gần đó chính là địa phận của Lam Thiên Thạch trại chủ, ta trao Lục Lâm tiễn cho ông ta, bảo ông ta trong vòng ba ngày phải truyền cho đồng đạo trong chốn lục lâm. Ta ở trong trại ông ta một ngày chờ đợi, sự việc rất thuận lợi, Thạch Anh và cha ta cùng lên tiếng, các anh hùng lục lâm trong thiên hạ đều muốn rút đao tương trợ. Vân muội muội, lần này mối thù của muội đã có thể báo! Ồ, sao thế? Sao muội lại không vui?”

Sắc mặt Vân Lối trắng bệt, nghe chàng hỏi như thế thì nàng cố cười mà nói rằng: “Ồ, muội không được khỏe, bây giờ thì đã khỏe. Muộị... muội rất vui!”

Châu Sơn Dân nói: “Lục Lâm tiễn đã có đồng đạo trong lục lâm truyền đi, không cần đến ta nữa. Ta nhớ lại ngày hôm ấy đã gặp ngựa của muội ở đây, thế là liền trở về tìm muội, nhờ trời thương quả nhiên đã gặp được muội”.

Vân Lối không nói không rằng, Châu Sơn Dân định thổ lộ nỗi niềm nhớ thương, chợt chàng như nghe thấy tiếng gì, thế là vội vàng phục xuống đất.

Vân Lối nói: “Có phải có người đến hay không? Sao muội không nghe thấy gì cả?”

Châu Sơn Dân đứng dậy: “Người ấy vẫn còn cách bảy tám dặm”.

Rồi chàng ung dung bước ra ngoài đẩy cánh cửa lại. Bản lĩnh phục địa thính thanh này là tuyệt kỷ của cao thủ trong chốn lục lâm, cũng là do kinh nghiệm mà có, Vân Lối tuy đã học qua, nhưng vẫn còn kém xa Châu Sơn Dân.

Châu Sơn Dân nhìn Vân Lối rồi mỉm cười: “Muội nên thay y phục!”

Vân Lối từ sau khi tiết lộ chân tướng cho Trương Đan Phong biết, nàng đã thay y phục phụ nữ, lúc này được Châu Sơn Dân nhắc nhở, bất giác mặt đỏ ửng, cúi đầu bước vào mật thất, đóng cửa lại. Châu Sơn Dân đứng ở ngoài cửa, trong lòng hoài nghi: Nhìn bộ dạng của Vân Lối, chả lẽ khi nàng chưa vạch mặt kẻ thù, cả hai đã đến lúc sâu đậm?

Vân Lối vào trong mật thất mở tay nải ra, trong đầu hiện ra hình bóng của Trương Đan Phong.

“Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ....” Giọng nói ấy khiến cho nàng xao xuyến, lại vang lên bên tai. Vân Lối cầm mấy bộ đồ phụ nữ, xé toạc từng chiếc. Nàng hận cái gì? Hận những bộ đồ này ư? Không, cả bản thân nàng cũng không biết mình hận cái gì, chỉ là nỗi u uất tan biến theo tiếng xé vải, nàng xé những tấm áo này, tựa như xé toạc ký ức của mình. Nàng thực sự muốn trở thành một người đàn ông, nếu là đàn ông, chắc chắn sẽ bớt đi rất nhiều nỗi phiền não.

Vân Lối xé từng tấm áo, nàng đột nhiên dừng tay. Trên tay nàng là một tấm áo màu tím, sau khi nàng tiết lộ thân phận của mình, đêm đầu tiên nàng đã mặc tấm áo này, nàng nhớ rất rõ ánh mắt lạ thường của Trương Đan Phong lúc đó, chàng đã xuýt xoa khen nàng xinh đẹp. Vân Lối thở dài, mở tấm áo ra nhìn, đây là tấm áo Trương Đan Phong đã khen! Nàng nhè nhẹ vuốt ve tấm áo, lại nhẹ nhàng gấp tấm áo lại, cẩn thận xếp vào trong tay nải mà không xé đi.

Bên ngoài mật thất vọng vào tiếng bước chân của Châu Sơn Dân, Vân Lối chợt nghĩ: “Mình cứ ngồi thừ người ra ở đây, Châu đại ca đang nôn nóng chờ đợi!” Thế rồi lấy ra một bộ nam trang, vội vàng thay vào rồi bước ra cửa, chỉ thấy Châu Sơn Dân dựa bên cửa mà nói: “Huynh đã nghe tiếng vó ngựa, kẻ ấy càng cách một dặm. Ở nơi cổ mộ hoang vắng này, chắc chắn đó chẳng phải người tầm thường, sức khỏe của muội như thế nào, có thể dùng kiếm chưa?”

Vân Lối nói: “Đã có thể đối phó với kẻ địch. Châu đại ca, huynh hãy kể tiếp chuyện Lục Lâm tiễn”.

Châu Sơn Dân không ngờ trong lúc này nàng vẫn có thể trò chuyện được với mình, ngạc nhiên nói: “Lục Lâm tiễn lúc này đã truyền đi các nơi, còn có gì nói nữa?”

Vân Lối nói: “Trong tỉnh Sơn Tây, có anh hùng lục lâm nào lợi hại?”

Châu Sơn Dân cười nói: “Ồ, muội lo lắng không báo được thù ư? Cao thủ lục lâm ở tỉnh Sơn Tây có rất nhiều! À, ta quên cho muội biết một chuyện, nhị sư bá Triều Âm của muội gần đây đã từ Mông Cổ trở về, e rằng ông cũng biết chuyện chúng ta truyền Lục Lâm tiễn”.

Vân Lối ngạc nhiên nói: “Vậy ư? Ông ta đã đến Mông Cổ từ lúc nào? Huynh có gặp ông ta không?”

Châu Sơn Dân nói: “Ta không gặp, nhưng nghe người ta nói. Ồ, im nào, muội hãy nghe xem, có người gọi muội ở bên ngoài!” Chàng vừa ngừng lại thì chợt nghe ở bên ngoài có người gọi: “Vân Lối, Vân Lối!”

Đó là giọng nói của Thạch Thúy Phượng, Vân Lối ngẩn người ra, đựng ngăn Châu Sơn Dân bước ra mở cửa. Nhưng Châu Sơn Dân đã để cho nàng tiến vào. Thạch Thúy Phượng lướt vào như cơn gió, vừa thấy Vân Lối thì vui mừng ra mặt, nàng kêu lên: “Vân tướng công, muội quả nhiên đã tìm ra huynh ở đây!” Nàng vừa nói vừa rơi nước mắt, Châu Sơn Dân nói: “Vân tướng công vừa mới khỏe, cô nương đừng quấy nhiễu y!”

Thạch Thúy Phượng lúc này mới thấy Châu Sơn Dân đứng bên cạnh, nàng trừng mắt quát: “Chuyện của vợ chồng bọn ta, không cần ngươi quản!” Thế rồi bước tới gần Vân Lối thì thầm hỏi: “Vân tướng công, chàng đã trúng độc thủ của Hắc Bạch Ma Ha ư?”

Vân Lối nói: “Muội không cần lo, giờ đây huynh đã khỏe”. Thế rồi nhẹ nhàng nắm tay Thạch Thúy Phượng, nói: “Châu đại ca nói đúng lắm, ta muốn nghỉ một lát, muội thấy đó, sắc trời đã quá trễ”.

Thạch Thúy Phượng đỏ ửng mặt, trong lòng bực bội nhủ thầm: “Huynh cứ giúp nghĩa huynh của mình, chẳng nghĩ đến tôi tý nào”. Nhưng Vân Lối đã nói như thế, nàng cũng không tiện lên tiếng.

Châu Sơn Dân đứng một bên bật cười, Thạch Thúy Phượng liếc nhìn chàng, nói: “Ngươi cười cái gì?”

Vân Lối xen vào nói: “Ta đã đói bụng, làm phiền Thạch cô nương hãy thổi cơm giùm ta, ở đây có gạo, lại còn có thức ăn. Ta nghỉ ngơi một lát, cơm chín cô nương hãy gọi ta”. Thế rồi bước vào trong mật thất, Châu Sơn Dân cũng muốn bước theo, vừa mới dợm bước thì Thạch Thúy Phượng đã quát lên: “Này, ngươi hãy lấy nước cho ta vo gạo!” Châu Sơn Dân rất ngượng ngùng, chỉ đành thối lui, Vân Lối nhìn chàng mỉm cười, tựa như rất đắc ý vì đã chơi xỏ được chàng.

Châu Sơn Dân lặng lẽ giúp Thạch Thúy Phượng vo gạo, nổi lửa, thổi cơm, Thạch Thúy Phượng cũng im lặng, chẳng thèm để ý đến chàng, rõ ràng vẫn còn đang bực bội. Vân Lối ngồi trong mật thất suy nghĩ, nàng làm sao mai mối cho họ, ngay bên ngoài hai người chẳng nói chuyện với nhau thì cười thầm: “Không phải oan gia không gặp nhau, Thúy Phượng căm ghét y như thế, chắc là cứ tưởng rằng mình thiên vị cho nghĩa huynh, cho nên ghen tức, nếu nàng biết mình cùng là phận nữ nhi, không biết sẽ như thế nào?” Nàng chợt nhớ lại câu nói: “Không phải oan gia không gặp nhau”, đột nhiên nhớ lại ban đầu mình và Trương Đan Phong gặp nhau, mình cũng căm ghét chàng, rồi nàng bất giác nhẹ thở dài.

Vân Lối cứ suy nghĩ mông lung không biết bao lâu thì chợt nghe Thạch Thúy Phượng gõ cửa gọi: “Vân tướng công, cơm đã chín!” Vân Lối lúc này như tỉnh giấc mộng, nàng mở cửa bước ra, chỉ thấy Thạch Thúy Phượng và Châu Sơn Dân chẳng ai thèm nói chuyện với nhau, bất giác bật cười.

Thạch Thúy Phượng và Châu Sơn Dân tranh nhau bới cơm cho Vân Lối, Thạch Thúy Phượng lại liếc Châu Sơn Dân, Vân Lối mỉm cười, nhận lấy bát cơm của Thạch Thúy Phượng trao cho, Châu Sơn Dân nghĩ lại mình đã quá lộ liễu, chỉ sợ Vân Lối sẽ chê cười, cho nên mặt đỏ ửng. Vân Lối nói: “Thúy Phượng, Châu đại ca là Thiếu trại chủ của trại Kim đao, hiểu biết rộng rãi, là người rất tốt, muội nên thỉnh giáo y”.

Thạch Thúy Phượng hừ một tiếng rồi nói: “Muội biết. Nghĩa huynh của huynh là anh hùng hào kiệt, nếu không huynh làm sao nghe lời y?”

Châu Sơn Dân cười khổ sở, Vân Lối giải vây, mỉm cười nói với Thạch Thúy Phượng: “Châu đại ca nói, hôm ấy muội đã trở về nhà, sao còn trở lại?”

Thạch Thúy Phượng nói: “Sau khi muội đã về nhà, một lát sau thì cha cũng quay về. Sắc mặt của cha rất nặng nề, tựa như trong lòng đang có tâm sư gì rất lớn. Muội hỏi có gặp huynh hay không, người bảo rằng không gặp, nhưng chắc chắn biết huynh vẫn còn ở trong cổ mộ, song có người không cho người gặp huynh. Muội nghe xong cảm thấy rất ngạc nhiên”.

Châu Sơn Dân cũng ngạc nhiên, nén không được hỏi: “Cha của cô nương võ công cao cường, uy chấn chốn lục lâm, ai dám ngăn cản?”

Thạch Thúy Phượng nghe chàng khen ngợi cha mình, ác cảm cũng giảm đi nhiều, nhưng vẫn quay đầu sang nói với Vân Lối: “Muội đã hỏi đi hỏi lại, người đó là ai, gia gia người chịu nói, chỉ nói trên đời này người chẳng sợ ai cả, nhưng người phải nghe lời kẻ ấy. Lại bảo rằng người ấy có nói chuyện hôn sự của muội cứ để mặc cho người ấy và Vân tướng công, cho nên bảo muội không cần phải lo”.

Nói đến đây, Thạch Thúy Phượng đỏ ửng mặt, cúi đầu vân vê tà áo, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Vân Lối. Vân Lối cười thầm, vừa thích thú vừa buồn bã. Nàng cười là vì bộ dạng e thẹn của Thạch Thúy Phượng; thích thú là vì Thạch Anh tôn kính Trương Đan Phong, đau buồn là vì cảnh ngộ của mình. Nàng biết người mà Thạch Anh nói là Trương Đan Phong, nhưng vẫn không chịu nói rõ ra.

Thạch Thúy Phượng nói: “Hơn mười ngày nay, cha của muội hành sự rất kỳ quái, bình thường người có chuyện gì đều nói với muội, nhưng mười ngày nay cứ như giấu diếm muội chuyện gì đó, người không hề tiết lộ về lai lịch của tên tiểu tặc đã đến đánh cướp, lai lịch của bức họa và kẻ đã ngăn cản người là ai, muội giận người cũng mặc, lại còn bảo lập tức đi đưa thư”.

Vân Lối ngạc nhiên hỏi: “Đưa thư? Đưa thư cho ai?” Thạch Thúy Phượng mỉm cười, nói: “Đưa cho một kỳ nhân nổi tiếng trên giang hồ, muội sẽ không nói cho huynh biết trước, nếu huynh muốn gặp kỳ nhân ấy thì ngày mai hãy đi cùng muội”.

Châu Sơn Dân nói: “Trong tỉnh Sơn Tây có kỳ nhân nào nổi tiếng? Có phải là Lam đại hiệp không? Hay là Hắc trang chủ? Hay là...” Thạch Thúy Phượng hừ một tiếng rồi nói: “Đừng đoán bừa nữa, tuy ngươi là Kim Đao thiếu trại chủ đỉnh đỉnh đại danh, nhưng cũng chưa chắc biết vị kỳ nhân này”.

Châu Sơn Dân bực bội không lên tiếng, Vân Lối cười rằng: “Hai người đừng đối chọi nhau nữa. Nói như thế, ngày mai ta và Châu đại ca sẽ đi cùng muội. Thời gian không còn sớm nữa, ta phải ngủ đây”. Thế rồi đẩy cánh cửa nhỏ bước vào trong mật thất.

Thạch Thúy Phượng hơi ngần ngừ, rồi nàng cũng toan bước theo, Vân Lối dịu dàng nói: “Phượng tỷ tỷ, bên kia còn có một gian phòng”.

Thạch Thúy Phượng vừa thẹn vừa giận, nàng đứng lại, đang định lên tiếng thì chợt nghe Châu Sơn Dân kêu: “Ồ! Cổ mộ này thật kỳ lạ, tựa như cung điện ở dưới đất, ngoài đại sảnh này còn có mấy căn phòng nữa, thật là tốt. Các người mỗi người ngủ một phòng, đêm nay ta sẽ canh ở đại sảnh. Hiền đệ, đệ vừa mới khỏe thì phải nên tịnh dưỡng, hãy ngủ sớm đi, đừng nên nói chuyện nhiều”.

Thạch Thúy Phượng đỏ ửng mặt, đột nhiên nhảy ra, chỉ thấy Châu Sơn Dân nhìn nàng như cười mà không phải cười, nhưng chẳng nói lời nào.

Thạch Thúy Phượng hận không một đao chém chàng ra hai đoạn, nàng lập tức đẩy cánh cửa ở phía bên trái, cả nửa đêm mà vẫn không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, Vân Lối và hai người Châu, Thạch gật đầu chào nhau, hai người Châu Thạch chẳng ai nói với nhau lời nào. Ba người ăn điểm tâm xong định bước ra cửa, chợt nghe từ xa có vang lên tiếng ngựa hí, Châu Sơn Dân đứng lên nói: “Thớt ngựa này đến thật nhanh!” Nói vừa dứt lời thì tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, lại nghe hai tiếng hí dài, Thạch Thúy Phượng kêu ồ lên một tiếng rồi nói: “Hình như là tiếng hí của con ngựa trắng!”

Vân Lối sắc mặt đỏ ửng, lảo đảo như muốn ngã xuống, Châu Sơn Dân rút đao kêu lên: “Được, y đã tìm đến chúng ta trước, chúng ta hãy hợp lực đấu với y!”

Vân Lối rút kiếm, tay run run, bảo kiếm chưa rút khỏi vỏ thì nghe ầm một tiếng, cánh cửa đã bị người ta táng vào, cát đá tung bay, một thớt ngựa trắng xông vào bên trong!

Chỉ nghe Châu Sơn Dân kêu lên một tiếng, vội vàng bước tới trước thi lễ, Vân Lối định thần nhìn lại, chỉ thấy người ngồi trên ngựa chẳng phải là Trương Đan Phong mà chính là Triều Âm hòa thượng, một nỗi thất vọng và vui sướng dâng lên trong lòng, khiến cho Vân Lối đứng sững ngay ở đấy, trong khoảnh khắc, nàng nói không ra lời. Triều Âm nhìn Vân Lối cũng ngạc nhiên.

Ông ta đang định lên tiếng, Châu Sơn Dân đã vội vàng kéo Triều Âm hòa thượng qua một bên, hạ giọng nói mấy câu, Triều Âm hòa thượng bật cười ha hả, vẫy tay nói với Vân Lối “Lối nhi, con đến đây, để ta nhìn kỹ lại, mấy năm không gặp mà con đã lớn thế này!”

Vân Lối kêu lên một tiếng sư bá rồi bước tới phía trước thi lễ, Thạch Thúy Phượng cũng đi theo sau Vân Lối, Triều Âm hòa thượng trợn mắt, liếc nhìn Thạch Thúy Phượng rồi đột nhiên buông giọng cười: “Tốt lắm! Lối nhi, con không được đối xử tệ với ả”.

Thạch Thúy Phượng lên tiếng chào hỏi, Triều Âm đột nhiên cười rằng: “Trông rất xinh đẹp, không biết con có biết nấu ăn hay không?”

Thạch Thúy Phượng ngẩn người ra, Châu Sơn Dân đã nói: “Đệ tẩu rất thông minh, đâu chỉ biết nấu cơm, đệ tẩu còn nấu đồ ăn rất ngon”.

Triều Âm hòa thượng nói: “Hay lắm, hay lắm! Hai ngày nay ta đi bảy tám trăm dặm đường, bụng đã đói, hãy mau thổi cơm cho ta!”

Thạch Thúy Phượng ngạc nhiên nghĩ bụng: “Ông đói cũng không nên bất lịch sự như thế, cha ta chưa bao giờ sai khiến ta bằng giọng điệu như thế”.

Triều Âm hòa thượng buộc ngựa rồi ngồi xuống ghế, lại thúc giục nói: “Sơn Dân hiền điệt, con cũng giúp cháu dâu thổi cơm, hãy đặt ba cân gạo, thức ăn không nên quá nhiều, bảy tám món là được!”

Triều Âm hòa thượng sai khiến không hề khách sáo, khiến cho Thạch Thúy Phượng giở khóc giở cười, nghĩ bụng: “Nghĩa huynh, sư bá của Vân Lối toàn là những quái vật khó ưa!” nhưng ngại có Vân Lối nên chỉ đành bước vào bên trong thổi cơm.

Châu Sơn Dân cũng bước theo nàng, Thạch Thúy Phượng đang bực bội, tức giận nói: “Không cần ngươi giúp ta!”

Châu Sơn Dân cười: “Suỵt, nhỏ tiếng một chút. Cô nương có biết sư bá của Vân Lối là hòa thượng lỗ mãng nổi tiếng không? Nếu ông ta biết chúng ta cãi nhau ở đây, chắc chắn sẽ chê bai cô nương trước mặt Vân Lối”.

Thạch Thúy Phượng quả nhiên không dám lớn tiếng, nàng nhăn mặt, liếc nhìn Châu Sơn Dân. Châu Sơn Dân lại cười rằng: “Hơn nữa hòa thượng ấy ăn rất nhiều, bảy tám món ăn mà vẫn bảo chưa nhiều, một mình cô nương có làm được không?”

Thạch Thúy Phượng nghĩ quả nhiên thấy có lý, chỉ là đang tức tối, nàng quay đầu nhìn ra, thấy Triều Âm hòa thượng đang nói chuyện với Vân Lối. Châu Sơn Dân lại bảo: “Họ đang nói chuyện ở đó, cô nương đừng quấy rối. Hòa thượng này rất nóng tính, cô nương hãy cẩn thận đấy”.

Thạch Thúy Phượng giận đến nỗi suýt phát khóc, gằng giọng bảo: “Được, thầy trò huynh đệ các người coi tôi là người ngoài, tôi sẽ hỏi Vân Lối!” Bên ngoài Triều Âm kinh hãi quát một tiếng, Thạch Thúy Phượng chỉ nói như thế, nhưng nàng vẫn không dám làm gì, chỉ đành cùng Châu Sơn Dân thổi cơm nấu đồ ăn.

Châu Sơn Dân cười thầm, chàng đang cố ý giữ chân Thạch Thúy Phượng để Triều Âm hòa thượng và Vân Lối yên tâm nói chuyện. Nhưng Vân Lối thì lại có ý khác, nàng muốn Châu Sơn Dân ở lâu hơn bên cạnh Thạch Thúy Phượng. Khi hai người Châu, Thạch bước vào bên trong làm cơm, nàng đã kể lại kỹ càng chuyện mình đã bước chân vào Hắc Thạch trang như thế nào, khiến cho Triều Âm hòa thượng cười mãi không ngớt. Đến khi cười xong, ông ta nghiêm mặt nói: “Con thì vui mừng, còn ta ở Mông Cổ chẳng vui tý nào!”

Vân Lối thất kinh, chỉ nghe Triều Âm hòa thượng hỏi: “Lối nhi, còn có nhớ con đã từng gia gia trở về Trung thổ năm nào hay không?”

Vân Lối nói: “Con nhớ, đó là năm Chính Thống thứ ba”.

Triều Âm nói: “Còn năm nay?”

Vân Lối nói: “Năm nay là năm Chính Thống thứ mười ba”.

Triều Âm hòa thượng lại thở dài, nói: “Thật nhanh, chớp mắt đã mười năm. Mười năm trước, ta và tam sư bá của con đã cùng thề rằng, một người nuôi con côi, một người báo thù. Ta đã đưa con đến núi Tiểu Hàn giao cho tứ sư muội dạy dỗ, còn y đến Mông Cổ, giết chết tên gian tặc Trương Tôn Châu, báo thù cho con. Chắc sư phụ của con đã cho con biết chuyện này từ trước?”

Vân Lối chảy nước mắt mà đáp rằng: “Sư phụ đã nói, đa tạ sư bá đã lo lắng cho con”.

Triều Âm hòa thượng lại thở dài: “Con đa tạ đã quá sớm”. Ngừng rồi nói tiếp: “Ta và Thiên Hoa sư đệ hẹn nhau mười năm, phải gặp nhau tại một nơi bên ngoài Nhạn Môn quan. Không ngờ đến thời hạn mà y vẫn không về, có người nói y đã mất tích, lại còn có người nói y đã bị Trương Tôn Châu bắt giữ, vì thế ta một mình vào đất Hồ, nếu Thiên Hoa sư đệ có điều gì bất trắc, ta chỉ đành gánh vác chuyện báo thù”.

Vân Lối xen vào hỏi: “Sư phụ con nói tạ sư bá võ công cao cường, trí dũng song toàn, chắc là không đến nỗi gặp nạn?”

Triều Âm hòa thượng cười lạnh, nói: “Tạ Thiên Hoa quả thật võ công cao cường, nếu không ta đã báo thù được cho con”.

Vân Lối ngạc nhiên nói: “Sư bá nói thế thật khiến cho con khó hiểu”.

Triều Âm hòa thượng vung tay chém vỡ một góc bàn, lớn giọng nói: “Ta cũng không hiểu đây!”

Rồi ông ta lại thở dài, tiếp tục nói: “Ta âm thầm vào Ngõa Thích, nhiều lần dò hỏi mà vẫn không tìm được tung tích của Thiên Hoa sư đệ, muốn báo thù, nhưng Trương Tôn Châu có Đàm Đài Diệt Minh bảo vệ rất nghiêm ngặt, làm sao dễ dàng ra tay? Ta ở nước Ngõa Thích mà lòng như lửa đốt. Không ngờ tháng trước, đột nhiên nghe tin, bảo rằng Đàm Đài Diệt Minh đã không còn ở bên cạnh Trương Tôn Châu, có lẽ được tên gian tặc ấy sai làm việc ở nơi khác. Ta đã dò hỏi hư thực, vì thế chọn một đêm tối trời, một mình đột nhập vào phủ thừa tướng.

Phủ thừa tướng của tên gian tặc ấy thật lớn, y quả thật cũng rất biết hưởng thụ, ở nơi Mạc Bắc lạnh lẽo mà có thể xây dựng được một viên lâm như miền Giang Nam, phòng ốc trong phủ thừa tướng đều xây dựng theo kiểu đình đài lầu các ở hai đết Tô Hàn. Ta lần mò suốt đêm, bắt được một tên tiểu tặc mới biết tên gian tặc họ Trương ở trong một tòa lầu ở góc phía đông.

Lúc này đã đến canh năm, thật kỳ lạ, Trương tặc vẫn chưa ngủ. Y một mình ngồi trong phòng viết chữ, không hề để ý có người ở bên ngoài sắp lấy mạng y. Ta đã nắm trong tay ba mảnh tiền tiêu, thấy cơ hội không thể bỏ qua, lập tức dùng thủ pháp liên châu, phóng vào ba huyệt Tướng Đài, Toàn Cơ, Kim Tuyền của y. Thủ pháp ném tiền tiêu của ta trong vòng ba trượng bách phát bách trúng, đừng nói là y đang chú ý viết chữ, dù cho kẻ võ công cao cường, có phòng bị cũng khó thoát.

Không ngờ ta vừa phòng tiền tiêu ra, chợt nghe ba tiếng leng keng vang lên, ba mảnh tiền tiêu rơi xuống trước mặt y. Trong phòng lại có cửa ngầm, Trương tặc dựa người vào tường, lập tức trốn vào bên trong, ta nhảy vào tóm lấy, chỉ tóm lấy được nút áo của y, lúc đó lại có người xông ra đẩy ta ngã xuống bàn, Lối nhi có đoán được người ấy là ai không?”

Vân Lối buột miệng nói: “Chả lẽ đó là cạm bẫy của Đàm Đài Diệt Minh?” Nói xong, nàng chợt nhớ đầu tháng trước, khi mình còn ở Nhạn Môn quan, đã cùng Châu Kiện đánh với Đàm Đài Diệt Minh, cho nên rất hoài nghi, thế rồi nàng hỏi: “Nhưng Đàm Đài Diệt Minh làm sao có được thuật phân thân? Nhưng nếu không phải Đàm Đài Diệt Minh thì ai có võ nghệ cao cường như thế?”

Triều Âm hòa thượng cười lạnh, lớn giọng nói: “Nếu là Đàm Đài Diệt Minh thì không có gì là lạ, kẻ ấy chính là sư đệ Tạ Thiên Hoa của ta!”

Vân Lối ngạc nhiên kêu lên: “Tam sư bá?”

Triều Âm nói: “Đúng thế, chính là Tạ Thiên Hoa! Như thế ta mới tức giận. Ta bắt hỏi y: “Cái hẹn mười năm ngươi đã quên rồi ư? Ngươi báo thù hay làm việc cho kẻ thù?” Y trừng mắt nhìn ta, liên tục đâm ra ba kiếm, đẩy ta ra ngoài phòng, rồi đuổi gấp theo sau. Ta biết mình không phải là đối thủ của y, nhưng đang lúc tức giận cùng cực, cho nên xoay người lại liều mạng với y!

Điều kỳ lạ là, ở trong phòng y ra tay rất nặng, nhưng ra bên ngoài thì không động thủ, né tránh mấy chiêu rồi chợt hạ giọng hỏi: “Huynh có biết Trương Tôn Châu là ai không?” Ta tức giận mắng rằng: “Theo ngươi nói, chả lẽ Trương tặc là người tốt?” Rồi lại chém ra một đao, lúc này ta không tiện mang theo thiền trượng, ta chỉ dùng đoản đao, cho nên không vừa tay, làm sao có thể chém được y? Chỉ chém được hai đao, chợt nghe y hạ giọng nói: “Sư huynh đã hồ đồ!” Tự nhiên lướt tới, vung tay điểm vào huyệt Nhuyễn Ma của ta, rồi cõng ta trên lưng. Lúc này trong tướng phủ tiếng người ồn ào, võ sĩ gác đêm cũng chạy tới, y cõng ta ra một nơi vắng lặng, ở đó có một chuồng ngựa, y tháo một con ngựa, giải huyệt đạo của ta rồi hạ giọng nói: “Bao nhiêu năm qua chả lẽ sư huynh không hiểu đệ? Hãy chạy mau, chạy mau!” Ta không chịu lên ngựa, nói với y rằng: “Nếu ngươi không nói rõ, ta quyết không đi!” Y biến sắc, đột nhiên gằng giọng nói: “Nếu sư huynh không đi đừng trách đệ vô tình, không những phải ra khỏi tướng phủ, đệ hạn cho huynh trong vòng ba ngày phải rời khỏi Mông Cổ, nếu không sẽ lấy mạng huynh!” Ta nổi điên vung đao chém tới, nhưng đã bị y đánh gãy thành hai đoạn, thế rồi y ném ta lên lưng ngựa rồi quát: “Sư huynh có muốn sống nữa không?” Ta không ngờ rằng y trở mặt vô tình như thế, thầm nhủ: “Y đã quên tín phụ nghĩa như thế, ta liều mạng thì có ai biết y là phản đồ của sư môn? Chi bằng cứ quyền nghi né tránh, sau này sẽ tìm y tính sổ”. Thớt ngựa trắng ấy rất phi phàm, không chịu nghe lời, may mà ta có chút công phu cho nên có thể miễn cưỡng kìm chế được nó, phóng ngựa ra khỏi tướng phủ, ở phía sau lưng có mấy trăm thớt ngựa đuổi theo, thanh thế rầm rộ, chỉ nghe có người mắng rằng: “Kẻ cướp thật lớn gan, dám bắt ngựa quý của Thừa tướng!” Ha ha, té ra con ngựa trắng ấy là của Trương tặc, chả trách nào lại chạy nhanh đến thế, sau khi nó bị ta kìm chế, đã tung vó chạy nhanh như vó, không bao lâu thì bỏ xa bọn kia. Đêm ấy tuy ta thất bại, nhưng đã có được con ngựa này”.

Con ngựa đang được cột trong sảnh, tựa như biết Triều Âm hòa thượng nói đến nó cho nên hí dài một tiếng. Vân Lối nhìn kỹ lại, thấy con ngựa này rất giống với con Chiếu dạ sư tử mã của Trương Đan Phong, chỉ bờm có sắc lông màu vàng, chắc là cùng loại ngựa.

Triều Âm hòa thượng nói: “Lối nhi, con đang mải suy nghĩ gì thế?”

Vân Lối nói: “Nếu tam sư bá cam tâm phụng sự cho kẻ thù, sao lại tặng ngựa tốt của Trương Tôn Châu cho sư bá?”

Triều Âm nói: “Cho nên ta rất không hiểu, nếu không nhờ con ngựa tốt này, ta đã không thoát khỏi Mông Cổ”.

Vân Lối lắc đầu: “Điều này quả thật khó hiểu, Trương Tôn Châu ấy là người thế nào? Chả lẽ...” Triều Âm vỗ bốp một chưởng, lại đánh vỡ một góc bàn ngọc, tức giận nói: “Trương Tôn Châu ấy là con nhà gian tặc, các đời đều làm quan ở Ngõa Thích, giúp Ngõa Thích chỉnh đốn quân ngũ, mưu đồ nuốt trọn Trung Hoa, tên gian tặc mà thiên hạ đều biết này, con nói thử xem y có thể là người tốt hay không?”

Vân Lối nhớ lại gia gia đã bị hành hạ chăn ngựa hai mươi năm ở vùng băng thiên tuyết địa, lòng đau như cắt, rung giọng nói: “Y là kẻ gian làm toàn chuyện ác, là kẻ thù của nhà con! Nhưng, người có biết y có lai lịch khác hay không?”

Triều Âm trợn tròn mắt, đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, lấy ra một cuộn giấy, mở ra nói: “Đêm ấy ta hành thích Trương tặc, bị Tạ Thiên Hoa đẩy một chưởng, ta đã ngã xuống bàn giấy của Trương tặc, thuận tay nhặt được cuộn giấy này, đây chính là cuộn giấy Trương tặc đêm ấy đã viết. Ta nghĩ tên gian tặc nửa đêm mà vẫn không ngủ, chắc là viết văn thư cơ mật, liền mang về. Đáng tiếc là y viết quá cẩu thả, có vài chữ ta không nhận ra. Con hãy xem thử, mỗi hàng đều có bảy chữ, không nhiều không ít, cộng lại là hai mươi tám chữ, chả lẽ đây chẳng phải là văn thư mà là thơ phúng hay sao?”

Vân Lối bật cười, cầm lấy tờ giấy, nhìn kỹ lại, nàng trầm ngâm không nói. Triều Âm hỏi: “Tấm giấy này viết gì?” Vân Lối nói: “Là một bài thơ”. Thế rồi nàng đọc: “Thùy bã Tô Hàn khúc tử khu? Hà hoa thập lý quế tam thu. Ná tri khôi mộc vô tình vận, khiên động Trường Giang vạn cổ sầu!” (tạm dịch: Ai đang hát khúc Tô Hàn, hoa sen mười dặm quế ba thu. Nào biết cây cỏ là thứ vô tình, khơi dậy mối sầu vạn cổ).

Đó cũng chính là bài thơ Trương Đan Phong đã ngâm lên khi nhìn bức họa.

Triều Âm hòa thượng nhíu mày, nói: “Tên gian tặc nửa đêm không ngủ, sao lại viết một bàu thơ làm gì? Sầu cái gì ở dây, Trường Giang làm gì có sầu? Hừ, không hiểu, không hiểu!”

Vân Lối bật cười, nói: “Đó là một bài thơ của thi nhân thời nhà Tống, Trường Giang từ xưa là chiến trường nam bắc giao chiến, con thấy bài thơ này mang niềm cảm khái sâu sắc.

Triều Âm gượng cười: “Điều này thì ta không hiểu, con hãy giảng cho ta nghe y viết bài thơ này có nghĩa gì?”

Vân Lối trầm ngâm rồi đột nhiên nói: “Đây vốn là một bài thơ của Tạ Xứ Hậu thời nhà Tống, nhưng Trương Tôn Châu đã đổi một chữ ở câu đầu và câu cuối. Cầu đầu của bài thơ nguyên gốc là: “Thùy bã Hàn Châu khúc tử khu?” Y đã đổi thành Tô Hàn, câu cuối đã đổi địa vật chi sầu thành thời gian chi sầu, đó là tâm trạng của người đang đau khổ, không cần phải hiểu nó. Câu cuối vốn là “vạn lý sầu” thì y đã đổi thành “vạn cổ sầu”, câu đầu vốn chỉ nói Hàn Châu, nhưng y lại thêm Tô Châu thì có nghĩa là gì? Hừ, Tôn Châu, Tôn Châu, Tôn Châụ...”.

Triều Âm hòa thượng ngạc nhiên nói: “Sao con lại cứ đọc tên của tên Hán tặc ấy?”

Vân Lối nói sư bá bào tướng phủ của Trương Tôn Châu xây dựng như viên lâm ở vùng Giang Nam, con chưa đến Tô Châu, nhưng biết viên lâm Tô Châu nổi tiếng nhất, không biết phủ đệ của Trượng tặc có giống như viên lâm ở Tô Châu hay không?”

Triều Âm nói: “Chính là như thế, xem ra Trương tặc rất thích Tô Châu”.

Vân Lối ngẩn ra suy nghĩ, rồi lại cúi đầu đọc: “Tô Châu, Tô Châu, Tô Châu...” Triều Âm hòa thượng nói: “Lối nhi, con trúng tà ư?” Trong khoảnh khắc, câu chuyện đầu tiên mà Trương Đan Phong đã kể cho nàng nghe lướt qua trong đầu, Vân Lối đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Con đã hiểu, Trương Tôn Châu là đời sau của Trương Sĩ Thành!”

Lúc này cách thời Chu Nguyên Chương khai quốc không quá bảy tám mươi năm, câu chuyện của Trương Sĩ Thành vẫn còn lưu truyền trong dân gian, Triều Âm hòa thượng sững người ra nói: “Trương Sĩ Thành? Có phải người đã tranh đoạt giang sơn với Thái Tổ hay không?”

Vân Lối nói: “Trương Sĩ Thành xưng đế ở Tô Châu, quốc hiệu là Đại Châu, chẳng phải đã nói rằng y đã tôn sùng nước Đại Châu mà tổ tiên y đã lập ra, chứ không phải Đại Minh của Chu Nguyên Chương hay sao?”

Triều Âm hòa thượng nói: “Sao đột nhiên con lại nghĩ đến nhiều chuyện như thế?”

Vân Lối cúi đầu thầm kêu, hình như không nghe lời ông ta mới nói. Triều Âm hòa thượng lớn giọng nói: “Mặc cho y có phải là đời sau của Trương Sĩ Thành hay không, y đã giúp Ngõa Thích đánh vào Trung thổ thì là không phải hạng tốt lành gì!”

Vân Lối khổ não muôn phần, nói: “Sư bá nói phải!” Lòng lại nhớ đến rất nhiều chuyện khi đi cùng Trương Đan Phong, nàng nhủ thầm: “Trương Đan Phong kiên quyết rời khỏi Mông Cổ, nghĩ ra cũng không giống như phụ thân của chàng. Nhưng Tạ sư bá nổi tiếng hiệp nghĩa, nếu Trương Tôn Châu quả là kẻ gian tặc làm toàn chuyện ác, tại sao người không giết y mà còn bảo vệ cho y?”

Những câu hỏi ấy cứ bám lấy nàng. Nhưng dù cho Trương Tôn Châu, Trương Đan Phong là tốt là xấu, tóm lại họ vẫn là kẻ thù của nhà họ Vân, là những người mà gia gia của Vân Lối bảo nàng phải giết chết!

Triều Âm hòa thượng thở dài, lại nói: “Ta không ngờ rằng Tạ Thiên Hoa sư đệ lại mù quáng đến thế, đã giúp cho gian tặc này. Nay tình huynh đệ giữa ta và y đã chấm dứt, lần này quay về là định đến khẩn cầu tổ sư, xin người cho phép sư phụ của con xuống núi trước ba năm. Võ công của sư phụ con và Tạ Thiên Hoa tương đương nhau, ta và sư phụ của con liên thủ, chắc chắn sẽ giết được y!”

Vân Lối lại nhớ đến đêm trước khi mình xuống núi, sư phụ vẫn nhớ mãi Tạ Thiên Hoa sư bá, có thể biết tình yêu của họ sâu đặm đến mức nào, nếu sư phụ biết chuyện này thì không biết sẽ đau lòng đến bao nhiêu!

Triều Âm hòa thượng lại cười rằng: “Ta đang dùng con ngựa của y tặng cho, đến núi Tiểu Hàn không cần đến một tháng. Đây quả thật là ngựa tốt, ha ha!”

Hai người nói cả buổi, Châu Sơn Dân và Thạch Thúy Phượng đã thổi cơm xong bưng lên. Châu Sơn Dân bày cơm lên bàn, chạy ra xem thử con ngựa trắng, suýt xoa khen mãi không thôi. Triều Âm hòa thượng ăn như gió cuốn, chỉ trong chốc là đã chén sạch ba cân gạo, xoa bụng mà cười rằng: “Cháu dâu thật giỏi, tay nghề của ngươi cũng khá lắm! Nấu cơm cũng thơm, thức ăn cũng ngon!”

Thạch Thúy Phượng chỉ hơi mỉm cười, quay đầu nhìn sang con ngựa. Triều Âm hòa thượng lại nói: “Đây là ngựa quý, nhưng còn con ngựa quý hơn!”

Châu Sơn Dân giỏi xem tướng ngựa, ngạc nhiên nói: “Cái gì, còn con ngựa quý hơn?”

Triều Âm hòa thượng nói: “Đúng thế! Trên đời lại có loại ngựa tốt hơn! Sơn Dân hiền điệt, con đã dùng danh nghĩa của Kim Đao trại chủ cùng Thạch Anh truyền Lục Lâm tiễn, hôm trước ta mới biết chuyện này. Những nhân vật nổi tiếng trong giới hắc đạo ở tỉnh Sơn Tây ta đều quen biết, xưa nay ta rất tò mò, nên dò hỏi mới biết các người muốn truy bắt một tên thư sinh cưỡi ngựa trắng, kẻ này thật lớn gan, giờ đây đã là chuyện chấn động giữa lục lâm!”

Vân Lối, Châu Sơn Dân, Thạch Thúy Phượng đều biến sắc, đồng thanh hỏi: “Y đã làm chuyện gì?”

Thần sắc thì rất khác nhau. Triều Âm hòa thượng khen rằng: “Sơn Dân hiền điệt, kẻ thư sinh ấy như thế nào ta không hỏi, nhưng hành vi của y quả thật có bản sắc của bậc anh hùng! Thông thường khi bị anh hùng lục lâm truy bắt, người bình thường đều trốn tránh, còn y lại tìm đến nơi!”

Châu Sơn Dân ngạc nhiên nói: “Tìm đến nơi? Y tìm đến ai?”

Triều Âm hòa thượng nói: “Có lẽ những người nhận được Lục Lâm tiễn của con, y đều tìm đến! Mấy ngày trước ta dò hỏi được ở chỗ Lam đại hiệp, ông ta vừa nhận được thư của thư sinh ấy, hẹn bảy ngày sau sẽ đến gặp nhau tại nhà Chấn Tam Giới Tất Đạo Phàm”.

Châu Sơn Dân, Thạch Thúy Phượng đều kêu lên: “Chấn Tam Giới Tất Đạo Phàm?”

Vân Lối tuy không biết Chấn Tam Giới Tất Đạo Phàm là ai, nhưng thấy vẻ kinh ngạc của họ thì biết đó là nhân vật không tầm thường.

Triều Âm hòa thượng nói: “Chính là Chấn Tam Giới Tất Đạo Phàm. Các người bảo y phải chăng đã ăn trúng mật gấu? Ta từ biệt Lam đại hiệp, buổi chiều hôm đó đến chỗ Long trại chủ, y đã nhận được thư của thư sinh ấy, cũng hẹn bảy ngày sau đến tụ hội tại nhà Chấn Tam Giới Tất Đạo Phàm. Lam đại hiệp và Long trại chủ đều là những nhân vật có tiếng tăm trong chốn võ lâm võ nghệ không phải tầm thường, thế nhưng đã bị y vào nhà, để lại thư, quả thực bản lĩnh của kẻ này rất kinh người”.

Vân Lối lúc mới quen biết Trương Đan Phong, đã bị chàng mấy lần bỡn cợt, đã biết bản lĩnh khinh công của Trương Đan Phong nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, Châu Sơn Dân và Thạch Thúy Phượng thì đều kinh hãi.

Triều Âm hòa thượng tiếp tục nói: “Ta nổi lòng tò mò, tìm đuổi theo Bạch Mã thư sinh, đến cánh đồng phía bắc của huyện Hưng, phát hiện tông tích của y, ta phóng ngựa đuổi theo, chỉ nghe y trên đường cười không ngớt, từ xa quát rằng: “Ngươi cũng nhận được Lục Lâm tiễn của Chấn Tam Giới phải không? Xin thứ ta không biết sào huyệt của ngươi ở đâu, chưa đến bái phỏng, bảy ngày sau, ngươi hãy cũng hãy đến nhà của Chấn Tam Giới Tất Đạo Phàm!” Té ra y tưởng ta là người đi theo truy bắt y. Ngựa của ta đã nhanh, ngựa của y càng nhanh hơn, không đầy một bữa cơm thì y đã chạy mất, ta đuổi theo không kịp nữa! Tối đến khi ta đến chỗ Hắc trang chủ, mới biết vào lúc hoàng hôn, ông ta đã nhận được thư hẹn của thư sinh ấy, xem ra con ngựa của y đã nhanh gấp hai lần con ngựa của ta!”

Châu Sơn Dân nói: “Chấn Tam Giới Tất Đạo Phàm là kẻ bên ngoài hai đạo hắc bạch, hành tung kỳ lạ dị thường, tên giặc này từ mới vừa Mông Cổ đến, sao lại đến chỗ ông ta?”

Chàng vừa nói lời này ra, Triều Âm hòa thượng và Thạch Thúy Phượng đều đồng thời cảm thấy kinh ngạc, mặt đều biến sắc, Triều Âm hòa thượng kinh ngạc vì nghe hai chữ Mông Cổ; Thạch Thúy Phượng hình như rất ngạc nhiên khi Châu Sơn Dân có thể biết được thân phận của Chấn Tam Giới Tất Đạo Phàm.

Triều Âm hòa thượng nói: “Tất Đạo Phàm sống tại một ngôi làng nhỏ tên gọi Hoạt Lộc ở giao giới của hai tỉnh Hà Bắc, Sơn Tây, ta đã biết được điều này từ chỗ Lam đại hiệp. Y từ Mông Cổ đến đây, sao lại biết rõ những nhân vật nổi tiếng của Trung Nguyên như thế? chuyện này thật đáng nghi, ồ, chả lẽ...” Ông ta toan nói nhưng lại thôi. Vân Lối hỏi: “Các người cứ bảo Chấn Tam Giới Tất Đạo Phàm, vậy y là nhân vật như thế nào?”

Chính là:

Dẫn đến phục hổ đồ long thủ, chỉ ra cô thần nghịch tử tâm.

Muốn biết chuyện sau đó thế nào, mời xem hồi sau phân giải.

Đọc đầy đủ truyện chữ Bình Tung Hiệp Ảnh Lục, truyện full Bình Tung Hiệp Ảnh Lục thuộc thể loại Quan Trường cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Bình Tung Hiệp Ảnh Lục


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.