Chấp Niệm - Dạ Mạn

Chấp Niệm - Dạ Mạn - Chương 12



Editor: Violet

Beta: Lãnh Vũ Bối

Cố Niệm cố gắng sắp xếp mọi thứ ở thành phố D chu đáo để một tuần sau đi gặp Phán Phán. Bây giờ dì không cùng cô trở về, cô tính ở lại phía dưới.

“Tạm thời dì sẽ không tới đó, sau này nếu con muốn dì tới để giúp đỡ thì cứ gọi điện cho dì.” Tần Phương thu dọn đồ cho Phán Phán,“Đây là đồ chị Đường của dì đưa tới, quần áo cũng không tệ, dì đã dùng nước ấm giặt qua.” Rất nhiều đồ của Phán Phán đều là đồ cũ của cháu gái Tần Phượng, đối với Cố Niệm cùng Tần Phượng mà nói đều không dễ dàng.

Tiểu cô nương có hai bím tóc sừng dê đang ngồi ở một bên chơi trò chơi xếp hình, im lặng không tiếng động.

Trong lòng Cố Niệm rất băn khoăn, vài năm nay dì giúp đỡ cô rất nhiều. Vốn là người già nên hưởng phúc tuổi thọ, nhưng chẳng những không được hưởng phúc, bây giờ với trước kia lại cách biệt một trời một vực.

“Dì còn có một chút tiền gửi ngân hàng, con mang theo đi.”

“Con không thể nhận được!”

“Dì cho con mượn, cũng không phải cho con, mà là cho Phán Phán. Con bé sắp đi nhà trẻ, về sau cũng phải chi tiêu khá nhiều. Gặp khó khăn cũng không thể để nó khổ.”

Hốc mắt Cố Niệm nóng lên,“Dì à…”

“Thôi được rồi, dì sẽ không giữ mẹ con con ở lại ăn cơm. Trở về sớm một chút.” Dì quay trở lại ôm lấy Phán Phán,“Phải nghe lời mẹ biết không?”

Phán Phán nhìn Tần Phượng rồi lại nhìn Cố Niệm, gật gật đầu.

Tần Phượng cười, nếp nhăn nơi khóe mắt lộ rõ ràng,“Đứa nhỏ này rất thông minh. Con cũng đừng lo lắng, sẽ có ngày con bé mở miệng nói, không chừng ngày nào đó ăn nói sẽ rất khéo léo.”

Cố Niệm gật gật đầu, “Con biết.” Nhưng trong lòng cô lại nôn nóng vô cùng.

Tần Phượng nhìn Phán Phán, nét di truyền thật tinh xảo, Cố Niệm lớn lên thì giống bố, con của nó lớn lên cũng vậy, nhìn quanh bộ dạng con bé và Tống Hoài Thừa thật sự là giống nhau như đúc, khuôn mặt giống nhau, cái mũi miệng cũng giống nhau, ngay cả thần sắc đều không có khác biệt.

Người ta thường nói con gái giống bố thì may mắn, bà có chút hy vọng.

Cố Niệm mang theo Phán Phán trở lại thành phố D, khi xuống xe, Phương Hủ Hủ lái xe Bắc Kinh second-hand đời mới tới đón hai người.

Cô ôm lấy Phán Phán,“Tiểu mỹ nữ, có nhớ dì không?”

Phán Phán nhìn cô, gật gật đầu, liền khoa tay múa chân một chút: Dì Hủ Hủ… trong tròng mắt, hai con ngươi như quả nho sáng long lanh chớp chớp, khóe miệng cô bé hé ra một chút tươi cười.

Con bé cười như thế kia làm cho mọi người nhìn thấy đều phải yêu thương, kìm lòng muốn đặt toàn bộ thế giới xuống dưới chân nó.

“Đi, dì Hủ Hủ dẫn con đi ăn nha.” Phương Hủ Hủ lái xe.

Cố Niệm ôm chặt đầu vai Phán Phán, Phán Phán vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ tràn ngập hứng thú với thành phố này.

Cố Niệm nhẹ nhàng thở một hơi, có con gái làm bạn, mấy năm nay gặp gian khổ, cô cũng không cảm thấy khổ.

Ba người ăn cơm ở một quán thịt nướng, ăn cơm xong về nhà, Cố Niệm dẫn Phán Phán đi tắm rửa. Đôi mắt của con bé nhìn quanh đánh giá phòng. Căn phòng này là công sức mấy ngày nay một mình Cố Niệm chuẩn bị, chăn gối trên giường đều là mèo Kitty hồng nhạt.

Tiểu cô nương mặc váy ngủ hoa không chỉnh tề ngồi ở đó, trước mặt là một quyển tập vẽ. Từng tờ từng tờ liên tiếp bay, cô bé thích ngồi đợi bên cạnh Cố Niệm trong khi cô đang bận rộn.



Phán Phán mở mắt nhìn Cố Niệm, đặt sách lên tay Cố Niệm. Bởi vì có mẹ ở đây, đối với hoàn cảnh mới cô bé cũng không có mâu thuẫn gì.

Cố Niệm kiên nhẫn kể cho cô bé nghe một trang chuyện cổ tích, nét mặt Phán Phán chăm chú, cô bé không hiểu chỗ nào sẽ giơ tay lên khoa tay múa chân. Cố Niệm và cô bé đều hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, hai mẹ con bắt đầu trao đổi một chút cũng không khó khăn.

Phán Phán thật sự rất giỏi, từ lúc còn nhỏ, cô bé cũng rất ít khóc. Khi đó dì và Hủ Hủ đều nói đứa bé này sẽ làm khổ mẹ. Ai có thể ngờ tới tình hình bây giờ?

Phương Hủ Hủ mang một ly rượu đỏ đi vào,“Gia đình của học sinh trong trường đưa đấy, mùi vị cũng không tệ lắm.”

Cố Niệm nhận ly rượu, nhấp môi uống một ngụm.

“Mình và anh Lục nói qua rồi, hôm nào chúng ta đưa Phán Phán đi bệnh viện kiểm tra một chút, anh ấy có quen người ở đây.”

Cố Niệm gật gật đầu. Trong phòng có chút oi bức. Cô cầm quạt hương bồ nhẹ nhàng quạt gió, Phán Phán đã sớm ngủ say.

“Cố Niệm, cậu hối hận sao?” Giọng nói của Phương Hủ Hủ rầu rĩ.

Cố Niệm một ngụm uống hết rượu đỏ, cô nghiêm mặt cúi đầu xuống “Không hối hận.” Cô yên lặng nói ba chữ.

Không hối hận. Cố Phán là vật báu ông trời ban cho cô, sao cô phải hối hận. Con bé không biết gì cả, lại thông minh, tốt bụng, làm cho người khác phải yêu thương con bé.

Phương Hủ Hủ biết cũng không nên nói với cô điều này. Không biết cô mắng Cố Niệm bao nhiêu lần, nhưng Cố Niệm vẫn cố chấp không nghe.

“Niệm Niệm, anh Lục là người tốt như vậy, vì sao cậu không cân nhắc một chút?” Phương Hủ Hủ rất sốt ruột.

Cố Niệm cầm cây quạt, cổ tay mỏi nhừ, nhưng cô vẫn rất kiên trì, “Mình không muốn hại người ta.”

Lục Diệp Thanh, cô không muốn nợ anh ấy quá nhiều, bởi vì cô còn không trả nổi.

Rất nhanh, Cố Niệm cùng người đàn ông họ Lê hẹn ngày gặp mặt. Hôm đó Phán Phán không chịu đi cùng Phương Hủ Hủ đến phòng mỹ thuật tạo hình, cuối cùng Cố Niệm đành phải mang cô bé đi tới nhà Lê Hạ.

Lê Hạ nhìn cô đột nhiên mang theo một đứa bé tới trước mặt hắn thì sửng sốt vô cùng.

Cố Niệm không giải thích, cởi giày của mình, Phán Phán cũng học động tác của cô, cởi giầy.

Lê Hạ chú ý tới đôi giày trên đất, đó là kiểu dáng của vài năm trước, giày rất cũ, đây là trực giác của hắn, cô gái này điều kiện kinh tế không tốt. Sau lưng của cô có vài chỗ đổ mồ hôi, hắn đoán cô là từ trạm ga đến đây.

“Lê tiên sinh, ngại quá, hôm nay bạn tôi có chút việc, tôi lại phải mang theo con bé đến đây, ngài yên tâm, không có ảnh hưởng gì đâu.” Cố Niệm ân cần giải thích, giọng nói rất chân thành.

Lê Hạ chỉ nói một câu,“Ngồi xuống đi.” Hắn đưa hai bình nước khoáng ra. “Chỗ tôi chỉ có cái này.”

Cố Niệm nói một tiếng cám ơn, quay đầu nhìn Cố Phán nói, “Con ở đây chơi xếp hình, để mẹ làm việc.”

Cố Phán từ lúc vào không có nhìn Lê Hạ, cô bé im lặng gật gật đầu.

Cố Niệm đứng lên, Lê Hạ dẫn cô nhìn nhìn thiết bị ở mọi nơi trong phòng,“Hành lang chỗ này cần một số ảnh chụp, đại khái bốn bức, nhà ăn, phòng khách cùng với phòng ngủ, cô xem giúp tôi cần mấy bức?”

Cố Niệm gật gật đầu,“Lê tiên sinh, theo tôi thấy phòng này để thiết bị, bức tường có thể sẽ ấm áp một chút, màu sắc mà tôi đề nghị là vàng ấm, anh xem thế nào?”


“Cô là họa sĩ chuyên nghiệp, phương diện này cô có kinh nghiệm hơn tôi, tôi nghe theo cô.” Lê Hạ khách khí nói.

Cố Niệm viết ghi nhớ lên cuốn sổ, cô đã có ý tưởng.

“Đối với chúng tôi mà nói thì nhanh nhất phải sau Quốc Khánh, anh thấy thế nào?”

“Có thể.”

Cố Niệm mỉm cười,“Tốt lắm.” Hai người lại trở về phòng khách.

Phán Phán đã chán đến mức nắm chặt ngón tay, Cố Niệm cho cô bé xếp hình, cô bé đã xếp xong rồi.

Trong mắt Lê Hạ lóe lên chút kinh ngạc,“Con bé bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hơn ba tuổi.” Cố Niệm trả lời.

“Thật sự là rất giỏi.” 50 miếng xếp hình mà xếp nhanh như vậy là tốt rồi, “Bạn nhỏ à, sao cháu lại xếp hình nhanh như vậy?” Lê Hạ khom lưng xuống hỏi.

Cố Phán giương mắt nhìn hắn, biểu tình lạnh lùng.

Lê Hạ cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Cố Phán thản nhiên chuyển mắt nhìn chỗ khác, bắt đầu làm ký hiệu cho Cố Niệm, “Mẹ ơi, mẹ xong chưa?”

Lê Hạ khiếp sợ.

“Được rồi.” Cô trả lời, sau đó giải thích cho Lê Hạ, “Bác sĩ nói con bé mở miệng nói chuyện sẽ trễ hơn so với đứa bé bình thường.”

Đây là một lời giải thích rất hợp tình.

Sau khi trao đổi xong, Cố Niệm rời đi. Lê Hạ muốn đưa cô cô về, cô cự tuyệt.

Đây là một tiểu khu mới, điều kiện phương tiện bên trong đều rất xa xỉ. Đương nhiên cách nhà ga cũng rất xa, nhưng mà ở chỗ này xe ra vào cũng có, đương nhiên không cần lo lắng. Nhưng sự thật thì Cố Niệm ước chừng đã đi nửa giờ rồi.

Trời lại nóng lên, cô và Cố Phán đều đội mũ, lưng Cố Phán đầy mồ hôi nhưng cô bé vẫn cố chạy.

Cố Niệm ở phía sau nhìn thân ảnh của con bé.

Tiểu cô nương này rất sợ nóng, đột nhiên cô bé nhìn thấy giữa đường có con mèo mập mạp, lập tức không đi tiếp nữa, nhanh chân chạy tới đó.

Cố Niệm nhìn xa xa, khóe miệng có ý cười. Cố Phán không hề miễn dịch với cho mèo, điểm này cũng không biết giống ai, dù sao Cố Niệm rất sợ động vật nhỏ. Vì con bé còn quá nhỏ, bọn họ không dám nuôi, cũng không có khả năng nuôi dưỡng.

Phán Phán đưa tay vuốt ve người con mèo mập mạp, nhếch miệng cười thật lớn.

Cố Niệm lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp một màn này.

Lúc này một chiếc xe hơi màu bạc đột nhiên rẽ sang đây. Cố Niệm căn bản không thể lường trước, “Phán Phán…” Cô gần như không khống chế được hét to.


Chiếc xe phanh khẩn cấp ngừng lại, Cố Niệm kinh sợ như bị người khác bóp chặt cổ họng. Biển số xe kia… CG1128. Cả đời cô đều không thể quên.

Là tên viết tắt của hai người, còn có con số sinh nhật của hai người.

Cô gắt gao cắn khóe môi, dần dần nếm được mùi vị của máu.

Người trên xe đi xuống, Cố Niệm thất thần nhìn đằng trước. Thân ảnh cao lớn kia từng bước từng bước một đi đến trước người Phán Phán. Cố Niệm dừng bước, cô không dám đi lên phía trước.

Tống Hoài Thừa cau mày, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Bạn nhỏ này, chỗ này không thể chơi! Ba mẹ cháu đâu?” Giọng nói của anh cứng rắn.

Mèo mập mạp nhìn thấy xe đến đây, thoáng một cái liền chạy. Ánh mắt Phán Phán nhìn theo mèo mập, vẻ mặt hơi hơi mất mát, cô bé hoàn toàn không có để ý đến vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm, mất hứng nhìn thoáng qua Tống Hoài Thừa, chỉ là liếc mắt một cái, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ mặt không chút thay đổi liền đi vào ven đường.

Lúc Tống Hoài Thừa thấy rõ khuôn mặt kia, anh như bị kia khuôn mặt nhỏ nhắn kia làm hoảng sợ, trong khoảnh khắc sợ sệt, anh luôn có cảm giác không nói nên lời.

Anh hoảng hốt vào xe, xe chậm rãi đi về phía trước. Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào thân ảnh nhỏ nhắn kia. Anh nhìn thấy một cô gái đi đến bên cạnh đứa nhỏ, cô gái đội mũ, trên hai vai và lưng vác hai cái túi màu đen. Khoảng cách càng ngày càng xa, tầm mắt của anh cũng ngày càng mơ hồ.

Tống Hoài Thừa nghĩ có lẽ là người trong tiểu khu.

Sau khi anh rời đi, Cố Niệm đi đến bên cạnh Phán Phán, cô âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi, trong tiềm thức vẫn không nghĩ tới cô và anh có cái gì ràng buộc.

Cô nhìn Phán Phán, trong lòng yên lặng nói, Phán Phán, người vừa rồi chính là ba của con. Nghĩ tới anh không chờ mong đứa nhỏ, Cố Niệm lại cảm thấy trong lòng đau buồn.

Đứa nhỏ, anh vốn không muốn có, như vậy có biết hay không cũng không có ý nghĩa. Có lẽ không biết sẽ tốt hơn, biết rồi có lẽ lại không thoải mái.

Tống Hoài Thừa về nhà, phòng này là do công ty anh khai phá, anh để lại cho mình một căn để ở. Phòng anh ở trang trí cực kỳ đơn giản, trống rỗng không có một chút hơi thở.

Không bao lâu sau, có người gõ cửa. Anh mở cửa ra, Lê Hạ đứng ở ngoài cửa,“Vừa mới nghe được cậu ở bên này đóng cửa liền qua xem, sắp kết hôn rồi, sao lại đến đây?”

Tống Hoài Thừa không chút để ý, “Đi ngang qua nơi này liền vào đây, trang trí thế nào rồi?”

“Không có gì đặc biệt lắm. Hôm nay người bên phòng vẽ tranh có tới xem qua cách lắp đặt thiết bị, tháng 10 có thể xong. Đúng rồi, phòng của hai người không thể thiếu hình vẽ, tôi thấy nhà kia cũng không tệ lắm, để cho cô ấy vẽ cho cậu hai bức.”

“Không cần.” Tống Hoài Thừa lạnh lùng trả lời, vẻ mặt của anh bắt đầu lạnh.

Lê Hạ nhún nhún vai, không lắm để ý, “Ông chủ Tống, đừng keo kiệt như vậy. Người kia rất có năng lực đấy, trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng mà điều kiện kinh tế có chút khó khăn.”

“Cậu bắt đầu tốt bụng từ lúc nào vậy?” Tống Hoài Thừa hỏi ngược lại.

Lê Hạ hé miệng cười,“Làm sao lại không có tinh thần như vậy? Chẳng lẽ là chứng sợ hãi trước hôn nhân à?”

Tống Hoài Thừa trong mắt không rõ cảm xúc, “Làm sao có thể được.”

Lê Hạ cảm thấy hình như bây giờ Tống Hoài Thừa thật sự đã thay đổi. Sau khi trả thù xong ngược lại so với trước kia càng trầm mặc hơn, bây giờ làm cho người khác căn bản không hiểu rõ được anh, tính tình cũng thật sự rất chán ghét, hình như có chỗ nào đó không đúng.

Lê Hạ thật sự không biết, làm sao Chu Hảo Hảo có thể chịu đựng được.

Đọc đầy đủ truyện chữ Chấp Niệm - Dạ Mạn, truyện full Chấp Niệm - Dạ Mạn thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Chấp Niệm - Dạ Mạn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.