Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Chút Chuyện Của Thặng Nữ - Chương 6



Mới sáng sớm ta cùng Tô Vãn còn đứng ở cửa say goodbye, hiện tại nhìn thấy nàng lại tựa như đã trải qua mấy kiếp, cả thế kỷ dài, lại giống như vẫn đang lâm vào ác mộng khôn cùng, sau đó được Tô Vãn giải cứu. Cách so sánh này của ta một chút cũng không khoa trương, ta rất bất lực, ta cần một người cho ta cái ôm ấm áp. Sau khi tỉnh lại khỏi cơn say, nhớ đến chuyện bản thân đồng ý mướn phòng cùng một tên nam nhân đáng khinh, cả người lập tức toát mồ hôi lạnh, nguyên lai ta đã sa đọa như thế.

Nhưng thời điểm trông thấy Tô Vãn ta không đứng lên ngay lập tức mà là nhìn nàng, yên lặng rơi lệ. Ta nói:

“Tô Vãn, mình làm người thật quá thất bại, đã gần ba mươi tuổi, sắp kết hôn, lại bị bạn trai đá. Mình rốt cục còn muốn mất bao nhiêu thời gian để lại đi tìm hiểu một người, rồi còn muốn mất bao nhiêu thời gian để vun đắp tình cảm, cho dù là thật sự kết giao thì ai có thể nói cho mình biết, đó có phải là đích đến cuối cùng của mình hay không?”

Tô Vãn không trả lời, chỉ đến gần đỡ tay của ta, nói:

“Chúng ta về nhà đi.”

Ngay sau đó ta ghé vào trên vai nàng khóc không thành tiếng.

Khóc xong, chuẩn bị trở về, mới phát hiện bên kia đường một chiếc xe quen thuộc dừng ở đó, là bạn trai tổng giám đốc của Tô Vãn. Không biết vì cái gì, trong lòng đột nhiên cứng lại, ta quay đầu nhìn mặt nghiêng của Tô Vãn, một suy nghĩ mãnh liệt dâng lên trong đầu – Tô vãn tuy là bạn tốt của ta, bất quá chung quy một ngày cũng sẽ hoàn toàn thuộc về người khác, sau đó không còn quan tâm ta giống như bây giờ nữa.

Nội tâm không hiểu sao phát đau, có thể là do ta rất ỷ lại vào Tô Vãn, nhất là dưới loại tình huống bất lực yếu ớt như lúc này, ta nghĩ.

Người bên trong xuống xe, thân sĩ mở cửa xe giúp chúng ta.

Ta đây là lần đầu tiên gặp mặt bạn trai tổng giám của Tô Vãn, đại khái ba mươi tuổi, vóc dáng trung bình, mặc âu phục màu đen, bộ dạng không tính là anh tuấn nhưng lại nhã nhặn lịch sự, ta vừa thấy liền biết đây là tuýp người Tô Vãn thích.

Ta tự biết hiện tại mình trông chật vật vô cùng, cho nên cũng không nhiều lời khách sáo, chỉ đơn giản giới thiệu tên lẫn nhau, bạn trai Tô Vãn tên Tần Lãng.

Tô Vãn định ngồi phía sau với ta, ta không đồng ý. Ta đã quấy rầy tình nhân người ta hẹn hò, giờ không thể còn không biết xấu hổ chiếm lấy Tô Vãn một lần nữa.


Xe chạy đi, Tần Lãng với tay bật một chút nhạc nhẹ, là thể loại nhạc Tô Vãn thích. Ta ngồi hàng ghế sau, nhìn hai người phía trước tựa lưng vào ghế, trong lòng đủ mọi loại tư vị hỗn tạp, hâm mộ có, thương tâm có, còn có một chút nỗi lòng không biết tên, mũi lại bắt đầu chua xót, đành phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài mưa lất phất, đèn đường mờ mờ chiếu xuống, ánh đèn cùng những giọt mưa trong suốt đan vào nhau, tà tà lay động, vũ cảnh rất đẹp, bên cạnh đó lại tràn ngập hương vị tiêu điều.

Đến tiểu khu, ta thức thời lên lầu trước. Vào đến trong nhà lại nhịn không được đi ra ban công, mở cửa sổ ngó xuống, vừa lúc nhìn đến một màn hôn môi của Tô Vãn cùng Tần Lãng, nhè nhẹ hít một hơi, đóng cửa sổ, kéo bức màn lại.

Mở vòi hoa sen, nước vặn đến tối đa, gần đây thật không có gì hay ho, ta muốn đem toàn bộ những cái xui xẻo trên người dội xuống hết, dùng miếng bọt biển chà xát đến khi cả người đỏ lên mới ngừng tay, lại tắm hai lần sữa tắm, xong hết tất cả mới hít sâu một hơi, ngửa đầu ưỡn ngực nhìn vào gương tự nói với chính mình:

“Dương Thần, bắt đầu từ bây giờ, mày phải quên hết đi, bắt đầu lại cuộc sống! Anh ta không cần mày là tổn thất của anh ta, mày nhất định phải tìm được một người thật ưu tú hơn so với anh ta!”

Ta nói thật hăng hái, thỏa thuê mãn nguyện, nhưng bất thình lình một giọng nói thoáng qua: “Dương Thần, cô đã ba mươi, còn cho rằng mình là tiểu cô nương sao, còn muốn vui đùa đến không dậy nổi, tôi nhất thời không yên.”

Trước kia lúc có bạn trai, vẫn không ý thức được bản thân mình lớn tuổi, chỉ trong một đêm liền biến thành thặng nữ, sau đó phải đối mặt với vấn đề mà thặng nữ gặp phải, đi đầu chính là vấn đề hôn nhân.

Ta từ phòng vệ sinh đi ra, liếc mắt liền thấy Tô Vãn đang ngồi trên sô pha, ôm gối cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Ta gọi nàng một tiếng, nàng ngẩng đầu, oán trách:

“Mình tưởng cậu ngủ quên trong phòng tắm luôn rồi.”

Ta cười cười nói:

“Cậu đi tắm đi.”

Duyên cớ có thể là do vừa mới nhìn thấy Tô Vãn cùng bạn trai hôn môi dưới lầu, trước kia ta đều thực dính lấy nàng, ta thích nhất tựa vào vai nàng xem TV, hoặc là đem chân gác trên đùi nàng, nhiều lúc lại trực tiếp nằm lên đùi nàng, nhưng mà hôm nay không có hứng thú. Thời điểm ở trước cửa quán bar ta suy nghĩ rất nhiều điều muốn nói với Tô Vãn, lúc này một câu cũng không nói nên lời.


Có lẽ Tô Vãn cũng cảm thấy tâm tình của ta không đúng, cũng không nói gì, hai chúng ta sóng vai ngồi, sau đó nhất trí xem TV. Trên TV đang chiếu bộ phim gia đình, nữ chính đã khóc sướt mướt gần nửa tập, ta nghe thật phiền chán, cuối cùng đợi đến quảng cáo, ta nói với Tô Vãn:

“Mình về phòng ngủ trước.”

Tô Vãn đầu tiên là “Nga” một tiếng, sau đó nói:

“Ngày mai không phải cuối tuần sao, lại không cần đi làm, như thế nào ngủ sớm vậy?”

Kỳ thật thời gian đã không còn sớm, ta nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, qua mười hai giờ, chỉ nhún vai đáp:

“Không có gì hay để xem.”

Tô Vãn đột nhiên nói:

“Đêm nay cậu ngủ chung với mình đi.”

“Làm chi?”

“Mình thấy cậu hôm nay thương tâm như vậy, ban đêm khẳng định sẽ gặp ác mộng, mình ngủ cùng cậu, vậy sẽ tốt hơn.”

Ta nói:

“Tô Vãn, sau này cậu đừng tốt với mình như vậy nữa.”

Biểu tình trên mặt Tô Vãn lập tức cứng ngắc lại, hiển nhiên là nàng không hiểu được ý tứ trong lời nói của ta.

Vừa nói xong câu này, chính ta cũng ngây ngẩn cả người, những lời này giống như không hề suy nghĩ mà trực tiếp thốt ra, hơn nửa khẩu khí còn có chút không ổn, thậm chí mang theo tia trách hờn. Dứt lời ta liền hối hận, trong lòng tự chửi mình: “Dương Thần, mày thật không biết xầu hổ, Tô Vãn đối xử với mày như vậy, mày còn muốn như thế nào nữa?”

Ta lại vội vàng giải thích:

“Ý của mình là, cậu tốt với mình như vậy, mình không biết nên báo đáp cho cậu như thế nào.”

Tô Vãn thần sắc thay đổi một chút, còn khoa trương vỗ ngực nói:

“Mình còn tưởng rằng cậu muốn tuyệt giao với mình.”

Ta cười trêu nàng:

“Cậu nghĩ đi đâu vậy?”

“Nếu không có ý đó, vậy quyết định vậy đi, đêm nay cậu ngủ cùng mình.”

Tô Vãn tắt TV, kéo tay ta hướng về phía phòng ngủ của nàng.

Ta và Tô Vãn đã ngủ cùng nhau rất nhiều lần, nhưng không biết vì cái gì, ta cảm giác không khí hôm nay có chút không đúng lắm, có thể là do tâm trạng.

Đọc đầy đủ truyện chữ Chút Chuyện Của Thặng Nữ, truyện full Chút Chuyện Của Thặng Nữ thuộc thể loại Bách Hợp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Chút Chuyện Của Thặng Nữ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.