Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi - Chương 26



Editor: Vy Vy 1505

Nhạc đệm nhỏ bóc đi qua, tiểu phu thê bắt tay thân thiện, Kỷ Uyển Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu nỗ lực lấy lòng ông chủ lớn Thái tử.

Tình cảm giữa phu thê mới tân hôn cực không vững chắc, vừa rồi nói hai đề tài vạn phần mẫn cảm làm giữa hai người tăng thêm một chút không hài hòa.

Cũng không có mặt đỏ tía tai, chỉ là so với hai ngày trước, giữa phu thê lại nhiều một tia xa cách như có như không.

Vậy không được, rốt cuộc cho tới bây giờ, Thái tử đối đãi nàng vẫn thực không tệ, Kỷ Uyển Thanh không cho phép việc này phát sinh.

Vì tương lai tươi sáng, chỉ có thể da mặt dày dán lên.

“Điện hạ, ngài giận thiếp sao?” Kỷ Uyển Thanh cắn chặt răng, buông ra eo hắn, to gan ôm khoanh lại cổ hắn, chăm chú nhìn mắt hắn: “Thiếp muốn giữ được muội muội, cũng luyến tiếc điện hạ, hôm nay mới có thể tâm thần hoảng hốt.”

Kỷ Uyển Thanh dùng tất cả bản lĩnh dĩ vãng đối phó Kỷ phụ lên người Thái tử. Nàng không quên an ủi chính mình, hai người là phu thê, việc thân mật nhất cũng đã làm, thấp thấp đầu làm nũng cũng không có gì.

“Cũng không, thê tử của cô thực thông minh, lại hiểu được phân ưu với cô, sao cô lại tức giận?” biện pháp này quả nhiên có chút hiệu quả, Cao Húc vẫn luôn trầm mặc không nói rốt cuộc mở miệng, hắn nhướng mày, nhàn nhạt liếc nàng.

Lời này rất có ý tứ, Kỷ Uyển Thanh nghe da đầu tê dại, nhưng hắn chịu nói chuyện, một tia xa cách như có như không lại giảm bớt, hai người khôi phục hình thức ở chung trước đó, nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Từ trước cha thiếp thường nói, dưới trướng tướng mạnh không có binh yếu.”

Thái tử cũng không phải là người tầm thường, cùng hắn ở chung, một mặt diễn kịch là không được, bởi vậy Kỷ Uyển Thanh lần nữa điều chỉnh chính mình tâm thái, hằng ngày nghĩ nhiều đến ưu điểm của Thái tử, làm ngôn hành cử chỉ mang theo tình cảm chân thật.

Giờ phút này nàng lúm đồng tiền như hoa, mắt đẹp trong suốt rực rỡ, vẻ mặt có vài phần nghịch ngợm, giữa mày Cao Húc giãn ra, hừ nhẹ một tiếng: “Không có binh yếu?”

Hắn đánh giá trên dưới Kỷ Uyển Thanh, giống như muốn xem nàng là một binh mạnh như thế nào.

“Cô nhưng thật ra nhớ tới một chỗ tốt của nàng, là người khác không thể theo kịp.” Đánh giá một phen, ánh mắt Cao Húc dừng trên cánh môi anh đào của nàng, tiếp theo hạ xuống, dừng một chút ở chỗ cao ngất trước ngực nàng.

Không khí hài hòa hai ngày trước rốt cuộc trở lại, thậm chí còn nóng cháy vài phần, không khí đã lơ đãng nhiễm hơi thở ái muội triền miên.

Bầu không khí này cộng thêm ánh mắt như có điều ám chỉ, mặt Kỷ Uyển Thanh ‘đằng’ đỏ lên, nàng lắp bắp, lập tức nói không ra lời.

Hai đời nàng chỉ trải qua một lần trên giường, hơn nữa nguy hiểm tiêu trừ, ái muội tăng cao, nàng cảm quan càng thêm mẫn cảm, một đôi cánh tay đang vòng qua cổ hắn, chỗ tiếp xúc cảm giác cực nóng, nàng vội rút tay về.

Chẳng qua, lần này nàng rút tay về lại không thành công, Cao Húc mau hơn một bước nâng cánh tay, kéo nàng vào lòng.

Kỷ Uyển Thanh thật mạnh nhào vào ngực hắn, kinh hô chỉ phun ra nửa câu, liền bị đổ trở về, Cao Húc thuận thế hàm trụ môi anh đào, lui hai bước ngồi xuống nhuyễn tháp, xoay người đè lên người nàng.

Kỷ Uyển Thanh nháy mắt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, người đã nằm trên nhuyễn tháp, một phen triền miên hôn nồng nhiệt, hai người thở hồng hộc tách ra.

Cao Húc ngồi dậy cúi đầu chăm chú nhìn nàng, lúc này ánh mắt hắn nóng cháy như lửa, như muốn thiêu đốt người dưới thân.

Động tác của hắn thong thả lại không cho phép cự tuyệt, thăm dò vào vạt áo trước người nàng, ánh mắt trước sau không rời mắt đẹp của Kỷ Uyển Thanh.


Kỷ Uyển Thanh nhìn lại, ánh mắt hai người khó xá khó ly, nàng có chút khiếp, thấp thấp nói: “Điện hạ, ngài nhẹ một chút.”

“Nhẹ?”

Động tác của Cao Húc không nhẹ, hắn nhướng mày: “Nàng không phải binh mạnh sao?”

“Đêm qua, không phải nàng nói phải hầu hạ cô thật tốt sao?”

Hương thơm ngọt ngào thấm tim phổi, da thịt mịn màng trong suốt kiều nộn, Hoàng Thái tử điện hạ tự thể nghiệm, hoàn toàn chinh phục Kỷ Uyển Thanh binh mạnh dưới trướng, hai lần qua lại chinh phạt, từ nhuyễn tháp đến giường cưới to rộng, giết nàng đến mức quân lính tan rã.

Mây mưa qua đi, Cao Húc xoay người xuống, ôm Kỷ Uyển Thanh vào ngực, thân thể nàng mềm mại còn run rẩy, hắn khẽ vuốt lưng nàng.

Không thể không nói, trên giường vui thích có thể gia tăng cảm tình phu thê tân hôn, kéo hai người càng thêm gần sát, hơi thở ái muội trên giường chưa tiêu tán, ôn nhu đã quanh quẩn.

Kỷ Uyển Thanh nằm trong lòng Cao Húc, nàng thở hổn hển, gắt gao ôm hắn, lẩm bẩm nói: “Điện hạ, ngài tốt với thiếp, thiếp biết, thiếp thật sự muốn cùng ngài qua cả đời.”

“Ngài đừng giận thiếp, thiếp cũng không muốn.” Nàng không muốn bị Hoàng hậu áp chế, tình cảnh lưỡng nan, e sợ một khi xử lý không thỏa đáng liền huỷ hoại cuộc sống thật vất vả mới an ổn.

Nàng ngẩng đầu nhìn Cao Húc, mắt đẹp có chờ đợi: “Điện hạ.”

Hắn rũ mắt, nâng lên một tay khác khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ của Kỷ Uyển Thanh, nửa ngày, mới “Ừ” đáp ứng một tiếng.

Hắn hy vọng nàng sẽ không phản bội hắn, hai người vẫn luôn kiên định nắm tay đi về tương lai, đúng như lời mẫu hậu hắn nói, thê tử chính là người nhà của hắn.

Bàn tay Cao Húc xoa một đôi mắt đẹp động lòng người của nàng, tất cả giao cho thời gian tới chứng minh đi.

Bàn bạc với Cao Húc thỏa đáng, Kỷ Uyển Thanh đơn giản ở Thanh Ninh Cung hai ngày, dù sao Hoàng hậu vì để nàng suy xét rõ ràng, sai người tới nói, Thái tử Phi đại hôn mệt nhọc quá mức, không cần vội vã đến Khôn Ninh Cung thỉnh an, “nghỉ” hai ngày lại đi.

Kỷ Uyển Thanh trước tiên viết phong thư cho muội muội, đề cập chuyện đối phương cần cẩn thận, dặn dò các nàng nhất định phải cảnh giác phòng bị nhiều hơn, sau đó niêm phong, lại khiến người truyền ra cung cho Kỷ Vinh, lệnh ông ấy lập tức đưa đi biên thành.

Cao Húc sớm một bước sai người ra kinh, lệnh nhân thủ bên kia bắt đầu cẩn thận bài tra. Nhưng thủ đoạn của Hoàng hậu ẩn nấp, tiểu phu thê còn phải giấu tai mắt, bởi vậy nguy hiểm tiềm tàng phỏng chừng còn cần một đoạn thời gian, mới có thể tỏa định mục tiêu.

Kỷ Uyển Thanh đã quyết định đứng về phe Cao Húc, như vậy nàng liền điều chỉnh tâm thái, càng dụng tâm kinh doanh. Hai ngày nay, mỗi khi tới thời gian dùng cơm, nàng liền sai người đi dò hỏi, xem Thái tử điện hạ có rảnh về phòng không.

Tới buổi tối, nàng nhất định phải đợi Cao Húc trở về, hai người mới cùng nghỉ ngơi.

Kỷ Uyển Thanh thực hiểu đúng mực, chỉ sai người dò hỏi Trương Đức Hải, Cao Húc nhàn hạ mới bẩm báo, nếu hắn bận rộn liền không đề cập tới, tuyệt đối không thể quấy rầy.

Mấy ngày nay Cao Húc bận đến mức làm liên tục, tất nhiên không rảnh, nàng liền sai người dặn dò Trương Đức Hải, làm hắn nhất định phải chăm sóc Thái tử, không thể khinh thường.

Bản thân Trương Đức Hải có ấn tượng rất tốt với Thái tử phi, bởi vậy dù Kỷ Uyển Thanh dặn không đề cập tới, khi Cao Húc hơi có rảnh, hắn vẫn bẩm báo.

Bị người nhớ thương như vậy là một thể nghiệm thực mới lạ, lúc ấy Cao Húc chỉ gật đầu tỏ vẻ biết, ngay sau đó tiếp tục bận rộn, nhưng tới chạng vạng ngày thứ hai, hắn lại rút ra thời gian, về phòng dùng bữa cùng Kỷ Uyển Thanh.


Kỷ Uyển Thanh thật cao hứng, ra nội điện nghênh hắn, kiều mỹ lúm đồng tiền, Cao Húc xa xa thấy, môi mỏng không nhịn được hơi hơi cong lên.

Tiểu phu thê dùng bữa tối xong, nắm tay về phòng, rửa mặt qua đi, lại lần nữa điên loan đảo phượng.

Thích ứng mấy ngày, Kỷ Uyển Thanh cảm giác thay đổi, tuy như cũ không thể đuổi kịp nhịp độ của Cao Húc, nhưng đã không còn cảm thấy không khoẻ, dần dần có thể cảm nhận được kỳ diệu.

Cao Húc hôn môi nàng, nàng cũng sẽ nhợt nhạt đáp trả.

Trong phòng ngoài phòng, trên giường dưới giường tích cực thay đổi, hiệu quả là có, cảm tình tiểu phu thê càng hòa hợp một ít.

“Thanh Nhi.”

Xong việc, Cao Húc ôm Kỷ Uyển Thanh, chờ hai người hô hấp khôi phục bình tĩnh, hắn thấp giọng gọi khuê danh của nàng.

Đây cũng là một biểu hiện cảm tình hai người tăng tiến, Kỷ Uyển Thanh nâng lên khuôn mặt nhỏ vẫn mang ửng đỏ nhìn hắn: “Điện hạ?”

“Nàng phải lấy bản thân làm trọng, không thể nóng vội.” Ngày mai Kỷ Uyển Thanh sẽ khôi phục đi Khôn Ninh Cung thỉnh an, nói cách khác, nên cho Hoàng hậu một câu trả lời.

“Dạ! Thiếp biết.”

Kỷ Uyển Thanh thật cao hứng, tuy giữa hai người vẫn có khoảng cách, đề cập việc mấu chốt vẫn sẽ không dễ tin, nhưng Cao Húc đã nguyện ý chủ động tỏ vẻ quan tâm, không thể không nói, đây là một bước tiến triển không tệ.

“Thiếp là Thái tử phi không được sủng, bị Thái tử điện hạ vắng vẻ, nhất thời không chiếm được tin tức, làm không thành chuyện này, cũng chẳng có gì lạ.” Nàng chớp chớp mắt đẹp, nghịch ngợm cười nói.

Cao Húc liếc xéo nàng: “Nàng nhưng thật ra tinh lực dư thừa.” còn có thể khua môi múa mép.

Vì thế, mới vừa rồi Thái tử gia tính bỏ qua lại lần nữa nghiêng người, ngăn chặn Thái tử phi của hắn, lấp kín hai cánh môi đỏ.

Sáng hôm sau, Kỷ Uyển Thanh sớm rời giường, tiễn Cao Húc ra cửa thượng triều, nàng liền bắt đầu sửa sang trang điểm, xuất phát đi Khôn Ninh Cung.

Vững vàng ngồi trong kiệu, ánh mắt Kỷ Uyển Thanh thực bình tĩnh, có lẽ nàng là loại người càng cản càng hăng, gặp mạnh tắc cường, giờ phút này không thấy khiếp sợ, ngược lại ý chí chiến đấu sục sôi.

Nếu không thể tránh né, vậy tích cực đối mặt đi.

Trước khi hạ kiệu, Kỷ Uyển Thanh điều chỉnh biểu tình trên mặt, làm chính mình thoạt nhìn vạn phần ngưng trọng, giống như trải qua quá trình kịch liệt giãy giụa tư tưởng mấy ngày.

“Con suy xét như thế nào?”

Này nằm trong Hoàng Hậu đoán trước, bà không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, mới ngước mắt hỏi: “Hai ngày thời gian, cũng đủ để con nghĩ rõ ràng minh bạch.”

“Ta đáp ứng ngài.” Kỷ Uyển Thanh dứt khoát lưu loát, nâng mắt nhìn thẳng Hoàng hậu: “Ta có thể thám thính tin tức cho ngài, nhưng mà, ngài cần đáp ứng ta mấy điều kiện.”

Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm một hồi hoành tráng, nếu nàng đưa ra kế hoạch điệp trong điệp, vậy sẽ kiệt lực mà làm, vừa ổn định Hoàng hậu, lại vì chính mình giành càng nhiều ích lợi.

Nàng cho rằng, đưa ra điều kiện thích hợp mới là hành vi một người bình thường bị áp chế, có thể cho Hoàng Hậu càng thêm yên tâm.

Quả nhiên, Hoàng hậu thực cảm thấy hứng thú: “Nói nghe một chút.”

“Thứ nhất, thám thính tin tức cần ở trong phạm vi năng lực của ta, hơn nữa, không được đối phó một nhà muội muội ta; thứ hai, cho dù tình huống gì cũng không được lộ ra việc này cho Thái tử biết; thứ ba, ngày nào đó nếu đại sự thành, ta cũng không cần an bài thân phận khác tái giá, cho ta một thân tự do là được.”

Này đó điều kiện phi thường phù hợp lập trường của Kỷ Uyển Thanh, còn trộn lẫn ý muốn thật của nàng, chín phần thật một phân giả, càng đáng tin.

Kỷ Hoàng Hậu vừa lòng cười: “Con yên tâm, chuyện ta muốn con làm tuyệt đối sẽ không vượt quá phạm vi năng lực của con.” Còn chuyện khác, bà tránh mà không đáp.

Kỷ Uyển Thanh hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Không, Hoàng hậu nương nương cần lấy Ngụy Vương, Trần Vương thề.”

Ấn đường Hoàng hậu nhíu lại, giọng lạnh lên: “Nếu bổn cung đáp ứng ngươi, quyết không nuốt lời.”

Hai người đối diện, Kỷ Uyển Thanh không chút nào lùi bước: “Nếu Hoàng hậu nương nương không chịu thề, vậy việc này liền từ bỏ.” Nàng lập tức xoay người, muốn phất tay áo bỏ đi, vô cùng quả quyết, hiển nhiên muốn ngọc đá cùng vỡ.

“Khoan đã!”

Kỷ Uyển Thanh quân cờ này không thể bỏ, dùng tốt có thể phát huy tác dụng thật lớn, cuối cùng Hoàng hậu vẫn lui một bước: “Được, nếu ngươi một hai phải như thế, bổn cung liền như ý ngươi.”

Bà liếc mắt Kỷ Uyển Thanh, hai chuyện trước còn dễ nói, còn chuyện cuối cùng, sau khi sự thành mặc dù cho đối phương tự do, bà cũng không phải không thể có động tác khác.

Kỳ thật, Kỷ Uyển Thanh đã cẩn thận suy xét mấy điều kiện này, đều ở trong phạm vi Hoàng hậu có thể tiếp thu, vừa rồi đối phương cự tuyệt chỉ là bởi vì tôn nghiêm trung cung bị mạo phạm, hiện giờ nếu lui một bước, thề không khó.

Kỷ Hoàng hậu giơ tay lên thề, cuối cùng bổ sung một chút, lời thề trên chỉ có tác dụng khi Kỷ Uyển Thanh làm việc cho bà.

Hai bên quyết định đạt thành nhất trí, Hoàng Hậu rốt cuộc trải qua không ít mưa gió, mới vừa rồi không hài hòa thực mau bị hủy diệt, ý cười thân thiết một lần nữa treo trên mặt, bà vẫy tay, ý bảo Kỷ Uyển Thanh ngồi vào bên người.

“Con cũng đừng oán trách cô mẫu tàn nhẫn, rốt cuộc một tộc Kỷ thị ta, hưng suy liền ở trước mắt, đều là người Kỷ gia, đương nhiên phải đồng tâm hiệp lực.”

“Cha mẹ huynh trưởng con mất sớm, Kỷ gia hưng suy có liên quan gì với con chứ.” Kỷ Uyển Thanh nghĩ ngày sau, thái độ cho thấy chịu thua: “Con chỉ cầu tỷ muội bình an.”

Nàng kỹ thuật diễn lợi hại, không thấy sơ hở chút nào, Kỷ Hoàng Hậu cười nói: “Đây là tự nhiên.”

Lúc trước Kỷ Uyển Thanh đoán không sai, như vậy đưa ra điều kiện, bức bách thề, nàng bất đắc dĩ lựa chọn đầu nhập có vẻ vô cùng rõ ràng, tuy Hoàng hậu không có khả năng tín nhiệm nàng, nhưng cũng không ngờ vực quá nhiều.

Đoán chừng lại làm vài chuyện, ngờ vực sẽ tiêu tan.

Kỷ Hoàng Hậu hiển nhiên cũng muốn thăm dò năng lực của nàng trước, nói vài câu liền gọn gàng dứt khoát: “Uyển Thanh, nếu con đã là Thái tử phi, vậy Thanh Ninh Cung hậu trạch nên do con chưởng quản, rốt cuộc có chủ mẫu, nội vụ lại đặt trong tay một nô tài cũng không thích hợp.”

Đọc đầy đủ truyện chữ Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi, truyện full Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.