Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi - Chương 6



Editor: Vy Vy 1505

Trước khi thánh chỉ đến, tỷ muội Kỷ Uyển Thanh đang xem áo cưới.

Áo cưới đỏ tươi như lửa, hoa lệ tinh mỹ, Kỷ Uyển Tương nhẹ nhàng vuốt ve, trên mặt lại khó nén vẻ tiếc nuối.

Áo cưới không phải do nàng tự tay làm, ngay cả một đường kim mũi chỉ cũng không qua tay.

Đương thời, nữ tử thành thân cần tự tay thêu rất nhiều món. Tiểu thư khuê các quý giá, mười dặm hồng trang của hồi môn rất nhiều, một mình không thể nào làm hết, vì thế, rất nhiều món đều sẽ giao cho phòng may vá trong nhà hoặc thuê cửa hàng thêu bên ngoài.

Những món yêu cầu các nàng tự tay làm, chính là áo cưới của chính mình, cùng với một bộ quần áo giày vớ cho phu quân, cha mẹ chồng.

Chỉ là thời gian Kỷ Uyển Tương thành thân quá gấp, mấy thứ này đều không kịp làm. Kỷ Uyển Thanh chỉ có thể lấy gấm vóc đỏ thẫm đã sớm chuẩn bị tốt cùng với các vải dệt khác màu, mang đến cửa hàng thêu Cẩm Tú phường nổi danh nhất trong kinh thành, dùng số tiền lớn thuê bọn họ ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, hôm nay mới hoàn thành toàn bộ.

“Tiểu muội thử áo cưới đi, tay nghề của Cẩm Tú phường cực tốt đấy.” Trong lòng Kỷ Uyển Thanh biết rõ suy nghĩ của muội muội, chỉ là nàng cũng không còn cách nào.

“Dạ!” Kỷ Uyển Tương bỏ qua một bên những ý niệm phiền muộn, cười, tiếp nhận áo cưới, để nha hoàn hầu hạ mặc vào.

Nàng cũng chỉ thoáng cảm khái một phen thôi, hôn sự có thể tới tình trạng này đã là cực kỳ không dễ, tỷ tỷ vì thế mà hao phí tâm lực rất lớn, Kỷ Uyển Tương thực quý trọng.

Khúc vải đỏ thẫm làm áo cưới này là mấy năm trước Kỷ mẫu đã tích cóp, đỏ tươi làm nền, lấy chỉ vàng tơ bạc dệt thành phượng hoàng tinh xảo cao nhã, màu sắc sáng tối rõ ràng, đẹp đẽ quý giá đến cực điểm, cũng không cần thêu thêm quá nhiều thứ khác.

Đây là một trong những món cống phẩm mà năm đó Kỷ phụ thắng trận được ban thưởng, Kỷ mẫu liếc mắt liền nhìn trúng, tích cóp lại cho các con gái, dùng cho khi thành thân sau này, tránh cho hai tỷ muội thêu thùa thương mắt.

Kỷ Uyển Thanh nhìn ngắm muội muội một vòng, thực vừa lòng: “Tiểu muội, thực vừa người, muội mặc rất đẹp.”

Sản phẩm của Cẩm Tú phường thực không tệ, thủ công tinh chế, đường may chặt chẽ, nhìn không ra dấu vết gì của việc đẩy nhanh tốc độ.

Nàng không giao đồ vật của muội muội cho phòng may vá trong nhà làm, chính là e sợ Tào thị gây ra chuyện xấu, rốt cuộc bà ta cũng không phải người lòng dạ rộng rãi, lỡ như gây ra chuyện gì, hôn lễ sắp tới Kỷ Uyển Tương sẽ thiệt thòi lớn.

“Dạ, vậy muội thay ra trước nha.” Kỷ Uyển Tương thật cẩn thận xoa xoa vạt áo, thay áo cưới ra.

Kỷ Uyển Thanh dặn dò nhất định phải cất giữ thích đáng, Hà ma ma tự mình nhìn chằm chằm, xem bọn nha hoàn thật cẩn thận gấp lại, bỏ vào rương quần áo mới tinh.

“Tiểu muội, ủy khuất muội.” gia cụ không kịp làm, chỉ có thể làm vài tủ và rương quần áo.

“Tỷ tỷ nói gì vậy, muội……” muội không ủy khuất chút nào.

Kỷ Uyển Tương mới nói một nửa, lại bị đánh gãy, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập chạy vội, ngay sau đó, một bà tử thở hồng hộc, cao giọng gào.

“Thánh chỉ tới rồi, công công tuyên chỉ nói đại tiểu thư mau đi tiếp chỉ!” Bà tử nói một hơi không nghỉ, vào cửa viện liền gào: “Mau! Công công tuyên chỉ đã vào cửa lớn, hầu gia phân phó, kêu đại tiểu thư nhanh đi ra ngoài.”



Thánh chỉ?

Lại là nàng tiếp chỉ.

Tim Kỷ Uyển Thanh đột ngột nhảy dựng, trong chớp nhoáng, nàng bỗng nhiên nhớ tới Kỷ Hoàng hậu, bừng tỉnh hiểu ra, đây tất nhiên là Kỷ Hoàng hậu và trong nhà mưu tính.

“Tỷ tỷ!” Rõ ràng là họa không phải phúc, vẻ mặt Kỷ Uyển Tương kinh hoàng, gắt gao túm chặt tay tỷ tỷ: “Vì sao sẽ là tỷ tỷ tiếp chỉ?”

“Tiểu muội đừng hoảng sợ, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem.” Kỷ Uyển Thanh lấy lại bình tĩnh, vỗ vỗ tay muội muội đang dùng sức đến nỗi đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Mặc dù là họa không phải phúc, nàng cũng không thể tránh thoát, thánh chỉ đã hạ, việc cấp bách bây giờ là tiếp chỉ, nếu lại dây dưa, một khi bị định tội danh coi rẻ thánh thượng, ai cũng không gánh nổi.

Tỷ muội hai người nắm tay, vội vàng đi tới tiền viện.

Lúc này, ngoài chính sảnh đã đứng đầy người. Hoàng quyền tối thượng, tiếp thánh chỉ là yêu cầu cả nhà quỳ tiếp.

Kỷ Uyển Thanh vội vàng liếc mắt một cái, đã có người sắp bàn ghế cho công công tuyên chỉ ngồi, liền ở gần cửa lớn, có một đội thái giám áo lam, cầm đầu là một người mặc hầu phục màu xanh biển hoa văn tiên hạc, cầm trong tay thánh chỉ màu vàng kim.

Trong lòng nàng hiểu rõ, vị này chính là thái giám tấu sự chuyên đi tuyên chỉ.

Đương nhiệm Tĩnh Bắc Hầu Kỷ Tông Hiền, thúc phụ của Kỷ thị tỷ muội đang nhiệt tình chiêu đãi thái giám tuyên chỉ, đối phương lại không nóng không lạnh, chỉ nói: “Kỷ hầu gia, tiếp chỉ không thể chậm trễ.”

Kỷ Tông Hiền liên tục gật đầu vâng dạ, lại nhét cho đối phương mấy túi tiền nặng trĩu, thái giám tuyên chỉ ước lượng, vẻ mặt hơi vừa lòng, không mở miệng thúc giục nữa.

Sau khi Kỷ Uyển Thanh tới, đợi một lát, tất cả chủ tớ trong hầu phủ đều tới đủ mặt, chuẩn bị thỏa đáng, mới có thể tiếp chỉ.

Kỷ Tông Khánh lãnh nam quyến quỳ gối bên trái, mà Hà thái phu nhân lãnh nữ quyến quỳ bên phải, mọi người dựa theo thân phận và bối phận quỳ xuống, thái giám tuyên chỉ nhìn lướt qua, đứng thẳng lưng cao giọng nói: “Tĩnh Bắc Hầu phủ đích trưởng nữ Kỷ thị Uyển Thanh, tiếp chỉ!”

Là nhân vật chính tiếp chỉ, Kỷ Uyển Thanh quỳ gối đằng trước, giọng thái giám đặc thù sắc nhọn thực chói tai, nàng cúi mắt, nghe thấy chính mình không nhanh không chậm đáp: “Thần nữ Kỷ Uyển Thanh, tiếp chỉ.”

Trong lòng nàng nặng nề, Kỷ Hoàng hậu nói muốn “nhọc lòng” hôn sự của nàng, mà hiện giờ lại có thánh chỉ tứ hôn, đối tượng khẳng định không giống bình thường.

Đến tột cùng sẽ là ai?

Thái giám tuyên chỉ ho khụ hai tiếng, mở ra thánh chỉ vàng kim, lớn tiếng đọc diễn cảm.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tĩnh Bắc Hầu đích trưởng nữ Kỷ thị Uyển Thanh ôn lương đôn hậu, cầm cung thục thận, nhu minh dục đức, Thái Hậu và trẫm rất hài lòng. Nay Hoàng Thái tử đã cập quan, thích hợp đón dâu, chọn nữ hiền xứng nam tài. Nay phụng ý Hoàng Thái Hậu, ban hôn cho Kỷ thị làm chính phi của Hoàng Thái tử. Khâm thử.”

Giọng thái giám đặc thù thực sắc nhọn, rơi vào tai Kỷ Uyển Thanh như sấm chớp oanh tạc, rầm rầm rung động, vừa nghe ba chữ “Hoàng Thái tử”, câu kế tiếp đã hoàn toàn nghe không được.


Thì ra là thế, thì ra là thế!

Khó trách! Khó trách lúc trước dù nhị thẩm Tào thị không cam lòng cũng muốn ổn định nàng, thì ra nàng sắp gánh vác “nhiệm vụ” quan trọng như vậy.

Kỷ Uyển Thanh cúi đầu rũ mắt, thân hình đã không thể ức chế được mà run rẩy, máu trong người nháy mắt lạnh lẽo.

“Kỷ đại tiểu thư, tiếp chỉ đi.”

Thái giám tuyên chỉ đã đọc xong thánh chỉ, hắn thấy Kỷ Uyển Thanh không phản ứng, ấn đường nhăn lại, thúc giục một lần.

Kỷ Uyển Thanh hồi thần, hai tay cung kính tiếp nhận thánh chỉ: “Thần nữ tạ long ân của bệ hạ.”

Mặc dù nàng cực kỳ kháng cự thánh chỉ này, cũng phải vẻ mặt mang ơn tiếp nhận, cái gọi là quân muốn thần chết, thần không thể không chết, cũng không phải lời nói đùa.

Mọi người trong Kỷ gia sôi nổi lên, ngoại trừ tỷ muội Kỷ Uyển Thanh, những chủ tử khác sớm đã có chuẩn bị tâm lý, Kỷ Tông Hiền tự mình tiễn thái giám tuyên chỉ ra cửa, Tào thị vui tươi hớn hở nói: “Bệ hạ long ân, trong phủ ta có một Thái tử phi nương nương.”

Trước đó có bao nhiêu nghẹn khuất, hiện tại Tào thị liền có bấy nhiêu vui sướng, tiếng cười chua ngoa rơi vào tai Kỷ Uyển Thanh, nàng phảng phất như không phát giác, chung quanh giống như cách một tầng, thực an tĩnh lại thực náo nhiệt.

Mãi đến khi có một đôi tay lạnh lẽo cầm tay nàng, vẻ mặt Kỷ Uyển Tương hoảng hốt, nước mắt doanh tròng: “Tỷ tỷ,……”

“Suỵt!” Kỷ Uyển Thanh đánh gãy lời muội muội, nhìn lướt qua thái giám tuyên chỉ, nàng mím môi: “Trở về lại nói.”

Tỷ muội hai người về thẳng Triều Hà Viện, trở lại địa bàn của chính mình, Kỷ Uyển Tương rốt cuộc rơi nước mắt, nàng nức nở nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, giờ phải làm như thế nào?”

Mặc dù Kỷ Uyển Tương được dưỡng nơi khuê phòng cũng biết đến. Đương triều Hoàng Thái tử là con vợ cả do nguyên hậu sinh, tài đức sáng suốt, chiêu hiền đãi sĩ, trong triều văn võ đều khen ngợi, là một người thừa kế phi thường ưu tú cho ngôi vị hoàng đế.

Chỉ tiếc mẫu hậu của Hoàng Thái tử mất sớm, Lâm Giang Hầu phủ Kỷ thị thành kế Hoàng hậu, vị này đường cô mẫu của các nàng rất có dã tâm, dưới gối có hai con trai Ngụy Vương và Trần vương đã trưởng thành, lưỡi kiếm chỉ về phía Đông Cung, dã tâm rõ như ban ngày.

Đương kim thánh thượng cũng không phải là quân chủ anh minh, có một người thừa kế ưu tú áp lực rất lớn, việc làm của Kỷ Hoàng hậu vạn phần hợp tâm ý ông ta, vì thế, một đảng Kỷ hậu và Lâm Giang Hầu phủ nhanh chóng quật khởi, nơi chốn cản tay Hoàng Thái tử.

Dưới tình huống này, Kỷ Hoàng hậu cứng rắn nhét một khuê tú nhà mẹ đẻ cho Thái tử, vừa chiếm cứ vị trí Thái tử phi, không cho Hoàng Thái tử khuếch trương thế lực, vừa cài một cái đinh sâu vào Đông Cung, rút không ra ném không xong.

Đây là hành vi ghê tởm cỡ nào.

Hiện giờ Kỷ Uyển Thanh trở thành cái đinh, sau này mỗi ngày ở Đông Cung ghê tởm Hoàng Thái tử, tình cảnh của nàng chẳng những xấu hổ, mà còn rất nguy hiểm.

Thái tử thắng, đương nhiên sẽ diệt trừ cái đinh cho sảng khoái; mà một đảng Kỷ Hoàng hậu thắng, tiền Thái tử phi cũng không có kết cục tốt.

Kỷ Uyển Thanh đã tương đương là con cờ bỏ của Tĩnh Bắc Hầu phủ, hoặc nói là con cờ bỏ của toàn bộ Kỷ thị gia tộc.


Cầu sống trong kẽ hở, hơi một cái không chú ý, phải tan xương nát thịt.

Kỷ Uyển Thanh cười lạnh một tiếng, thật là xem trọng nàng, nàng nhắm mắt một lát, hoãn hoãn thần, nói với muội muội: “Tiểu muội đừng hoảng sợ.”

Sao Kỷ Uyển Tương lại có thể không hoảng hốt, chẳng những nàng, mà toàn bộ hạ nhân Triều Hà Viện cũng hoảng sợ không thôi, mỗi người đều vẻ mặt kinh ngạc.

Kỷ Uyển Thanh đứng lên, nói với Hà ma ma: “Ma ma, bà đi ra ngoài trấn an mọi người đi.” Kinh hoảng giải quyết không được vấn đề, ngược lại sẽ dễ dàng bị người chui lỗ hổng.

Hà ma ma chỉnh lại vẻ mặt: “Đại tiểu thư nói đúng lắm.” Bà áp xuống cảm xúc, vội đi ra ngoài trấn an người dưới.

Hiện giờ còn có thể lưu lại Triều Hà Viện đều là người trung thành và tận tâm, Hà ma ma đi ra ngoài không bao lâu, mọi người đã khôi phục bình thường.

Kỷ Uyển Thanh yên tâm, lôi kéo muội muội vào buồng trong, hai tỷ muội ngồi trên nhuyễn tháp.

“Tiểu muội không cần lo lắng, mặc dù không bị tứ hôn cho Hoàng Thái tử, tỷ cũng chưa chắc có thể tốt hơn.”

Sau khi khiếp sợ, Kỷ Uyển Thanh thực mau liền khôi phục trấn định, không có cách nào, cả viện này đều nghe lời nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nàng không vực dậy, mọi người sẽ không còn lòng tin.

“Với tính tình của nhị thẩm chúng ta, có thể tìm một Phùng thất công tử Hàn Quốc Công phủ, bà sẽ có thể tìm được người thứ hai, thứ ba, dù sao người trong sạch sẽ không đến lượt chúng ta.”

Nghĩ như vậy, ngược lại thoải mái hơn, so với Phùng thất, Hoàng Thái tử đương nhiên tốt hơn quá nhiều, rốt cuộc với Đông Cung chỉ là vấn đề lập trường, bản thân Thái tử vẫn thực ưu tú. Con đường phía trước có lẽ thực gian nan, nhưng tốt xấu còn có thể giãy giụa một phen.

Nếu gặp phải một phu quân như Phùng thất công tử, nữ tử cổ đại xuất giá theo chồng, đời này đều sẽ không còn hy vọng.

Quan trọng nhất chính là, tình huống hiện tại, ít nhất đã vớt Kỷ Uyển Tương ra khỏi hố lửa, có một người có thể hạnh phúc mỹ mãn, tốt hơn nhiều so với hai tỷ muội cùng giãy giụa tồn tại.

Phân tích tinh tế một phen, Kỷ Uyển Thanh ngược lại vui mừng, nàng an ủi muội muội: “Tình hình như hiện giờ cũng tốt.”

Từ trước đến nay Kỷ Uyển Tương nghe lời tỷ tỷ, nghĩ đến Phùng Thất, lại so với Hoàng Thái tử, xác thật Phùng Thất càng tệ hại hơn, nàng miễn cưỡng dừng nước mắt.

“Vậy, nếu tỷ tỷ vào Đông Cung, cuộc sống cũng chưa chắc tốt.” Kỷ Uyển Tương lăn qua lộn lại nghĩ, mặt ủ mày chau.

“Lần trước tỷ tiến cung, vừa khéo chạm mặt Thái tử điện hạ, chàng quả nhiên ôn tồn lễ độ, làm người hiền hòa, điện hạ còn khen phụ thân và huynh trưởng.” Kỷ Uyển Thanh tinh tế kể chuyện lần trước gặp Thái tử cho muội muội nghe: “Nếu tỷ an phận thủ thường, cuộc sống có lẽ sẽ không tệ.”

Nói là nói như vậy, chỉ là Kỷ Hoàng hậu mất biết bao tâm tư mới có thể đưa Kỷ Uyển Thanh vào Đông cung, sao có thể để nàng an phận thủ thường?

Nhưng Kỷ Uyển Thanh không muốn nói cho muội muội biết, thêm một người lo lắng không thay đổi được gì, đặc biệt ngày mai nàng liền phải xuất giá.

“Muội đừng khóc, nếu không ngày mai làm tân nương sẽ không đẹp.”

Đọc đầy đủ truyện chữ Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi, truyện full Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.