Hoàn Khố Thế Tử Phi

Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 1 Chương 14



Ba người vừa đi không xa, lại nghe cuối phố truyền đến tiếng vó ngựa, không tới một lát liền đến trước cổng Vân vương phủ, người tới ghìm cương ngựa, vội gọi Dạ Khinh Nhiễm: “Tiểu vương gia!”

Dạ Khinh Nhiễm lập tức ngừng bước quay đầu, Lý Vân cũng quay đầu lại nhìn về phía cổng.

Chỉ thấy một tiểu thư đồng ngồi trên ngựa, bộ dáng ước chừng mười ba mười bốn tuổi. Thấy Dạ Khinh Nhiễm quay đầu nhìn, hắn lập tức thở hổn hển nói: “Tiểu vương gia, lão vương gia gọi ngài mau mau hồi phủ.”

Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy ngược lại không vui, nhíu mày nói: “Lão nhân kia tìm ta có chuyện gì?”

Thư đồng tức khắc mướt mồ hôi, vội vàng nói: “Lão vương gia nghe nói ngài hồi kinh, vừa từ Từ Vân tự vội vàng trở về. Sai nô tài nhanh chóng tìm tiểu vương gia hồi phủ, chưa nói là chuyện gì. Theo nô tài nghĩ lão vương gia đã bảy năm không gặp tiểu vương gia, phỏng chừng là muốn nhanh chóng nhìn thấy tiểu vương gia.”

Dạ Khinh Nhiễm bĩu môi: “Không phải là do hắn đuổi ta đi sao”

Thư đồng cũng không có nói tiếp, nghĩ dù đuổi đi cũng là thân gia gia ngài a!

“Ngươi đi về trước nói cho hắn biết, ta vấn an Vân gia gia xong sẽ trở về.” Dạ Khinh Nhiễm khoát tay. Quay vào bên trong.

“Tiểu vương gia, ngài vẫn là nên đi về trước! Nếu lão vương gia biết ngài vấn an Vân lão vương gia trước mà không chịu quay về gặp hắn sợ là giận đến giơ chân a. Nô tài không chịu nổi được lão vương gia tức giận đâu……” Thư đồng vội vàng nói “Ngày mai lại đến vấn an Vân lão vương gia cũng được.”

Dạ Khinh Nhiễm lại dừng bước, nhíu mày càng chặt, dường như là có chút do dự.

“Tiểu vương gia, lão nô thấy ngài nên về vấn an Đức Thân lão vương gia trước đi, bảy năm năm không về kinh, Đức lão vương gia đương nhiên là muốn mau chóng gặp. Ngày mai ngài lại đến Vân vương phủ cũng được.” Vân Mạnh dừng bước đã lâu, lập tức nói.

“Ta là thấy ngươi ước gì ta mau đi!” Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, nhưng vẫn xoay người đi ra ngoài cổng, đi được hai bước quay đầu nói với Lý Vân: “Nguyệt muội muội, ngày mai ta lại đến.”

“Ừ!” Lý Vân gật đầu.

Dạ Khinh Nhiễm không trì hoãn nữa, tuy rằng miệng nói không cần gặp Đức lão vương gia, nhưng khoáng cách đến cổng ngắn ngủn vài bước cũng không đi, trực tiếp điểm nhẹ chân, phi thân lên, ngay lập tức đã ra tới ngoài cổng. Hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã đã rời khỏi Vân vương phủ đi về hướng Đức Thân vương phủ.

Lý Vân nghĩ đây là cốt nhục thân tình, dù thế nào cũng không thể dứt bỏ được. Từ nhỏ nàng đã là cô nhi, nên trong lòng sinh ra chút hâm mộ.



“Tiểu thư, đi thôi! Lúc này lão vương gia chưa ngủ, còn đang thức!” Vân Mạnh quay sang nói với Lý Vân.

Lý Vân gật gật đầu, theo Vân Mạnh đi thẳng về phía trước. Vừa rồi nàng nhất thời hưng phấn đua ngựa với Dạ Khinh Nhiễm, bỏ lại Thải Liên ở cửa cung rồi, không biết nha đầu kia làm sao trở về. Bây giờ nàng hoàn toàn không biết gì về Vân vương phủ, nay Dạ Khinh Nhiễm rời khỏi, Thải Liên cũng không ở, trong lòng lại bắt đầu lo lắng.

“Lão vương gia biết hôm nay chắc chắn có quý nhân tương trợ tiểu thư, hữu kinh vô hiểm, mới chuẩn cho tiểu thư vào cung. Tuy là tiểu thư bị kinh hãi, nhưng việc hỏa thiêu Vọng Xuân Lầu hôm qua cuối cùng cũng trôi qua. Tiểu thư không cần lo lắng Thánh thượng lại trách tội.” Vân Mạnh vừa đi vừa nói.

Lý Vân ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: “Gia gia…… Làm sao biết ta có quý nhân tương trợ?”

“Lão vương gia lường trước Nhiễm tiểu vương và Cảnh thế tử hôm nay vào hoàng cung, chắc chắn sẽ không bàng quan đứng nhìn.” Vân Mạng lập tức nói.

“Gia gia thật sự là liệu sự như thần.” Lý Vân từ chối cho ý kiến tán thưởng một câu. Nàng không rõ Vân lão vương gia làm sao liền chắc chắn Dung Cảnh và Dạ Khinh Nhiễm sẽ ra tay giúp nàng. Là vì Vân vương phủ sao? Hay là vì thời cuộc? Dù sao cũng sẽ không vì nàng.

Vân Mạnh gật đầu, cảm thấy may mắn nói: “May là có Cảnh thế tử ra tay tương trợ, nếu không chỉ có một mình Nhiễm tiểu vương gia không có khả năng cứu nổi tiểu thư. Nhưng mà lúc này tiểu thư có thế thấy rõ lòng dạ Thái tử điện hạ.” Dứt lời, liếc mắt nhìn Lý Vân một cái.

“Ừ!” Lý Vân gật đầu, nhàn nhạt nói: “Ta và hắn về sau không có liên quan nữa”

Vân Mạnh sửng sốt, bỗng nhiên cảm thán một tiếng, giống như vui giống như buồn: “Tiểu thư có thể thấy rõ thật tốt.”

Lý Vân không biết nói gì, nên cũng không mở miệng nữa.

Lúc này phía trước có một nữ tử mặc trang phục tỳ nữ, nữ tử đi lại gần còn chưa mở miệng, Vân Mạnh liền hỏi: “Ngọc Trạc, ngươi không ở bên cạnh hầu hạ lão vương gia, đi ra đây chắc lão vương gia có gì phân phó phải không?”

“Hồi đại tổng quản, lão vương gia biết tiểu thư một mình hồi phủ, phái nô tỳ đến truyền lời, nói tiểu thư sao có thể không đợi Cảnh thế tử mà lại hồi phủ trước! Bảo tiểu thư lập tức trở lại hoàng cung đón tiếp Cảnh thế tử.”Ngọc Trạc cúi người thi lễ với Lý Vân, trả lời Vân Mạnh.

Lý Vân sửng sốt, muốn nàng đi đón Dung Cảnh? Người này tuy rằng cứu mạng nàng, nhưng cũng không cần quá mức thận trọng vậy chứ?

“Nếu lão vương gia phân phó, tiểu thư vẫn nên đi hoàng cung một chuyến đi!” Vân Mạnh vừa nghe lập tức nói với Lý Vân.


Lý Vân nhíu mày, nàng có thể không đi không? Lập tức nhớ tới nàng cứ hoàn toàn mờ mịt vào phủ gặp Vân lão vương gia xác thực không phải đùa, nhỡ đâu lộ tẩy sẽ không tốt. Nếu hắn biết cháu gài mình tự nhiên thay đổi người khác, không biết sẽ xử lý nàng thế nào đâu! Nghĩ đến vấn đề này, vẫn nên đồng ý: “Được, ta đây đi!”

Cho dù không đón Dung Cảnh, cũng phải tìm Thải Liên, từ trong miệng nàng ta thăm dò thêm một chút tình hình mới có thể dễ dàng qua cửa.

Vân Mạnh gật đầu dặn dò: “Cảnh thế tử không giống những người khác, tiểu thư vạn vạn không được có cử chỉ bất kính đối với Cảnh thế tử.”

“Đã biết” Lý Vân xoay người ra ngoài cổng.

“Nay trải qua biến đổi, xem ra tiểu thư đã nhìn thấy rõ, cũng trầm ổn hơn. Đây là chuyện tốt” Vân Mạnh thấy Lý Vân ra khỏi phủ, phi thân lên ngựa lưu loát nhanh nhẹn như mây trôi nước chảy chạy hướng hoàng cung, cảm thán một câu.

Ngọc Trạc cũng lộ ra mỉm cười: “Hy vọng lão vương gia sẽ không phải hao tổn thinh thần vì Nguyệt tiểu thư nữa. Lão vương gia tuổi tác đã lớn, sợ là không chịu nổi mỗi ngày đều phải lao tâm khổ trí.”

“Sao có thể không hao tổn tinh thần? Sự tình hôm nay còn chưa coi là qua đi được, sợ là chỉ mới bắt đầu. Hy vọng Cảnh thế tử xuất hiện lần nữa, Nhiễm tiểu vương gia trở về kinh thành, Vân vương phủ ít bị chú ý một chút, như vậy tiểu thư mới có thể yên ổn.” sắc mặt Vân Mạnh âm u nói.

“Đại tổng quản cũng đừng hao tổn tinh thần nữa, lão vương gia không phải thương nói cát nhân thiên tướng sao? Nói tiểu thư là người có phúc. Ông trời sẽ không bạc đãi nàng.” Ngọc Trạc cười khuyên giải an ủi.

“Ừ, cũng đúng. Lời nói lão vương gia luôn đúng.” Vẻ ảm đạm trên mặt Vân Mạnh cũng tán đi, lộ ra ý cười. Khoát tay với Ngọc Trạc: “Ngươi đi trước bẩm báo lão vương gia đi! Nói tiểu thư đã nghe lời hắn vào cung nghênh đón Cảnh thế tử. Ta ở chỗ này chờ tiểu thư và Cảnh thế tử hồi phủ.”

“Dạ” Ngọc Trạc xoay người, theo lối cũ trở về.

“Đúng rồi, sai phòng bếp chuẩn bị bàn tiệc. Chọn những món Cảnh thế tử thích ăn, hôm nay Cảnh thế tử ở lại phủ dùng cơm xong mới trở về.” Vân Mạnh nhìn sắc trời, lại dặn dò.

“Dạ!” Ngọc Trạc không quay đầu lại lên tiếng.

Vân Mạnh không nói thêm lời nào, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi thong thả đi bộ ra cổng chính. Hy vọng tiểu thư mau chóng mời Cảnh thế tử hồi phủ, không cần phải đợi lâu.

Lý Vân ngồi trên lưng dọc đường suy nghĩ Dung Cảnh rốt cuộc là thần linh phương nào, có thể chơi cờ với hoàng thượng, khiến cho Vân lão vương gia tiếp đãi nồng hậu như thế, chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã cứu nàng khỏi chịu cảnh lao ngục tai ương. Người như thế còn không có nhìn thấy, đã khiến cho nàng không khỏi sinh lòng tò mò.

Vừa nghĩ, vừa dựa theo tuyến đường mới quay về Vân vương phủ vừa rồi đi ngược lại hướng hoàng cung.

Đi qua khu phố sấm uất lúc nãy, phía trước một chiếc xe ngựa hoa lệ đi đến, màn xe nhấc lên, bên trong xe hé ra một dung nhan khuynh thành tuyệt sắc, nghiêng người ra khẽ gọi Lý Vân: “Nguyệt tỷ tỷ!”

Từ trước đến giờ, Lý Vân mới chỉ nghe thấy kêu Nguyệt muội muội, nay nghe được xưng hô khác biệt, nàng ghìm chặt cương ngựa, ngừng ngựa lại, nhìn về phía nữ tử ló ra ngoài xe ngựa. Thoáng chốc bị dung nhan tuyệt sắc của nàng làm cho kinh diễm một phen. Nàng chưa hề nhìn thấy người đẹp như thế, hơn nữa còn là nữ tử mềm mại ôn nhu như nước.

“Chúc mừng Nguyệt tỷ tỷ tránh thoát được một kiếp. Lúc trước Ngọc Ngưng vẫn còn lo lắng, nay cuối cùng cũng yên tâm.” Nàng kia lại lên tiếng, thanh âm cũng dịu dàng ôn nhu.

Lý Vân nhớ tới khi nàng tỉnh lại cũng nghe Thải Liên nhắc đến cái tên Ngọc Ngưng này, hình như là tiểu thư phủ thừa tướng. Hôm nay buổi sáng nhờ có nàng ta nói Cảnh thế tử và Nhiễm tiểu vương gia tiến cung, những nữ tử khi dễ nàng mới rời đi, nàng nhìn đôi mắt nàng ta tràn đầy chân thành, như là thật sự lo lắng cho nàng, chắc hẳn cô gái này cũng khá tốt bụng. Nàng đương nhiên thân thiết cười với nàng ta: “cảm ơn muội muội quan tâm, ta không đi đại lao Hình bộ thật đúng là một chuyện vui mừng.”

Nữ tử nghe vậy tức khắc dùng khăn che miệng cười khẽ: “Nghe tỷ tỷ nói lời này, có Cảnh thế tử và Nhiễm tiểu vương gia ra tay giúp đỡ. Tỷ tỷ muốn đi đại lao Hình bộ cũng khó. Vừa rồi muội muội vẫn lo lắng, đi cung Tần thái quý phi muốn tìm lão thái phi ra mặt giúp tỷ, thái phi nói tỷ không có việc gì, muội còn không tin, sau lại nghe được tỷ tỷ có quý nhân tương trợ thoát hiểm, muội mới biết được thì ra là mình lo lắng vô ích.”

“Đa tạ muội muội vất vả một phen.” Lý Vân không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói lời cảm ơn. Nghĩ trách không được có hơn mười nữ tử ở Quan Cảnh viên nhưng không thấy nữ tử này đâu, thì ra là đi đến cung Tần thái quý phi, Tần thái quý phi là ai? Làm sao chắc chắn nàng không có việc gì?

“Tỷ muội ta còn nói lời khách sáo làm gì.” Ngọc Ngưng oán trách cười, thấy Lý Vân cưỡi ngựa hướng về hoàng cung, không khỏi kỳ quái hỏi: “Nguyệt tỷ tỷ là muốn tiến cung?”

“Ừ, phải đi đón Cảnh thế tử.” Lý Vân gật đầu.

Ngọc Ngưng ngẩn ra, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia gì đó, lập tức cười nói: “vừa rồi muội muội cũng nghe nói Cảnh thế tử muốn đi Vân vương phủ, tưởng là tỷ tỷ chờ ở cửa cung, nhưng mà từ trong cung thái phi đi ra không thấy tỷ tỷ, nghĩ với tính tình tỷ tỷ tất nhiên không kiên nhẫn chờ người đã về phủ trước rồi, nhưng sao lúc này lại đi hoàng cung?”

“Còn không phải gia gia muốn ta đi đón người. Ta không đi cũng phải đi a!” Bộ mặt Lý Vân đau khổ. Nghĩ nữ tử này tuy rằng dịu dàng, nhưng nói lòng vòng mấy câu chung quy là muốn biết tin tức từ nàng, xem ra không đơn giản.

“Thì ra là như vậy! Vậy tỷ tỷ mau đi đi! Cảnh thế tử chắc cũng cùng hoàng thượng đánh cờ xong. Nếu để cho Cảnh thế tử chờ tỷ tỷ cũng không tốt. Muội muội cũng không muốn chậm trễ tỷ tỷ. Ngày khác gặp lại tỷ tỷ.” Ngọc Ngưng thấy vẻ mặt Lý Vân đau khổ, cười hiểu rõ, thúc giục nói.

“Ta đây đi trước. Tạm biệt muội muội.” Lý Vân gật đầu. Thúc chân vào bụng ngựa, cũng không lưu lại, chạy về hướng hoàng cung.

Ở sau lưng nàng, Ngọc Ngưng thu hồi ý cười nhìn bóng dáng Lý Vân nửa ngày, mắt đep trầm tư. Hồi lâu, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng Lý Vân, nàng mới chậm rãi hạ rèm xuống. Xe ngựa tiếp tục đi về hướng phủ Thừa tướng.

Đọc đầy đủ truyện chữ Hoàn Khố Thế Tử Phi, truyện full Hoàn Khố Thế Tử Phi thuộc thể loại Xuyên Không cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Hoàn Khố Thế Tử Phi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.