Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Liệt Hỏa Kiêu Sầu - Chương 29



Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Tộc vu nhân không phải là một dân tộc chiến đấu, tính cách tộc nhân tương đối bình hòa – xem số “chú” mà đám khả năng đặc biệt đào ra từ mộ người ta là biết.

Hầu như tất cả chú của họ đều có giải chú đối ứng, hơn nữa giải xong không có di chứng. Điều này không hề đơn giản, cùng một nguyên lý với đâm chết người đơn giản nhưng cứu sống người bị đâm rất khó vậy. Nếu không phải tổ tiên vu nhân viễn cổ biết trước, thiết kế một bộ chú thuật riêng cho đám lừa đảo mấy ngàn năm sau, vậy thì có thể thấy năm ấy họ sáng tạo những thuật pháp này chỉ để tự bảo vệ mình. Càng không cần nói hai đứa trẻ vốn chưa từng tiếp xúc gì đến ác chú.

“Chú” mà Thịnh Linh Uyên tiện tay mang đi, cơ bản chính là mấy thứ bọn nhãi con trong tộc dùng để đùa ác, hai thiếu niên buộc phải trốn chui trốn nhủi, bị yêu tộc hung tàn truy sát rất thảm hại.

Trên đường thôn quách tiêu điều, phàm là nơi có quạ đen tụ tập, tất có xác chết thiếu đầu cụt chân.

A Lạc Tân cảm thấy nước mắt quá yếu đuối, không đáng giá, càng không đáng so với mạng của cô bé kia, nhưng mà gã không nhịn được, bởi vậy dọc đường gã đều gắng sức nhìn chằm chằm bóng lưng Thịnh Linh Uyên, muốn dựa vào trừng mắt để ngăn nước mắt trở về. Gã đã thấy máu mà từ thuở chào đời chưa từng thấy, đã thấy mạng sống không bằng cỏ rác, nứt hết gan mật, vì thế nỗi sợ hãi đã trở thành nhiên liệu của phẫn nộ, phẫn nộ thế đạo ác độc, cũng phẫn nộ sự nhỏ yếu vô năng của mình.

Thế nhưng Tuyên Cơ không phải là A Lạc Tân tám tuổi, hắn đứng ngoài quan sát một lúc, đắn đo mở miệng hỏi.

“Ta hỏi một vấn đề không tôn trọng lắm, bệ hạ, trí nhớ của ngài là thật à?”

Ánh mắt Thịnh Linh Uyên vẫn đang chăm chú nhìn hai thiếu niên đi xa, tai nghiêng về hắn – sao lại hỏi vậy?

“Ban nãy ngài nói, hạ lệnh truy sát ngài là yêu vương, yêu tộc lúc ấy cũng biết ngài đã trốn vào địa bàn của vu nhân, vu nhân cực kỳ khó đối phó, phải chứ?” Tuyên Cơ nói, “Có một mục tiêu vô cùng quan trọng – ngài, có một đám đối thủ cực kỳ khó giải quyết – vu nhân, ta cảm thấy bất cứ người quyết sách bình thường nào cũng sẽ phái người làm việc ổn thỏa nhất đi chấp hành. Truy sát ngài vào tộc vu nhân là ba đại yêu, gần đây ta phát giác mình không ổn môn lịch sử lắm, không biết ‘đại yêu’ là khái niệm gì, nhưng ngài nói mười hai thị vệ bên cạnh mình đều chết trên đường đào vong, thế chắc chắn là vô cùng lợi hại rồi. Mặc dù hai vị đều là ông lớn, nhưng năm đó cộng lại còn chưa đến tuổi kết hôn theo luật, cầm một lọ chú dùng để đùa ác, cứ thế thành công trốn về? Ta cảm thấy hơi không hợp lẽ thường.”

Thịnh Linh Uyên hơi ngây ra, đứng cách vài bước quay đầu lại, ngắm nghía hắn, vẻ thâm sâu, “Ý ngươi là gì?”

Tuyên Cơ mặc “trang phục ăn mày” bị đốt thành mảnh vải rách, quần bò xắn lên, dính rất nhiều bùn, giống một thanh niên punk khác người, mở miệng toàn là “ngài”, ngữ khí rất cung kính, mà nội dung lại sắc bén không hề nể mặt.

“Đương nhiên, ta chỉ nêu ra một điểm đáng ngờ,” Tuyên Cơ thoáng nở nụ cười, nhìn lại Thịnh Linh Uyên, không né không tránh, mặt không đổi sắc mà nói nhăng nói cuội, “cũng có khả năng là đám đại yêu hôm đó đúng lúc bị tiêu chảy, hoặc là vừa hay dị ứng chú thuật của tộc vu nhân chẳng hạn.”

Thịnh Linh Uyên hỏi: “Ngươi nói ngươi là tộc trưởng?”

Tuyên Cơ nhún vai, “Ôi, đúng vậy, lẽ ra không đến lượt ta đâu, nhưng chẳng phải là ‘gia đạo sa sút’ sao.”

Thịnh Linh Uyên lơ đãng gật đầu một cái, nghĩ: “Tiểu quỷ này, mặt nóng tim lạnh, một bụng tặc tâm lạn phế, có chút lửa đều đốt hết trên cánh rồi.”

Rất tốt.

Người tim quá nóng không lớn lên được, sẽ giống A Lạc Tân, không có kết cục gì tốt.

Thịnh Linh Uyên hỏi: “Tên của lão sư ta có lưu lại trên sử xanh không?”


“Có, hiển hách lắm,” Tuyên Cơ nói, “hồi nhỏ đã học. Đế sư Đan Ly, diện nhược hảo nữ, không ăn ngũ cốc, dìu dắt Vũ Đế, thâm mưu mấy năm, phục quốc hoàn đô, lập làm tướng, năm năm sau...”

Trảm đầu giữa chợ.

Câu cuối cùng vốn là một câu khảo sát, Tuyên Cơ suýt nữa buột miệng ra, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt Thịnh Linh Uyên. Đôi mắt ấy đen kịt yên lặng, ánh sáng xung quanh chiếu vào đều giống như ánh lửa phản chiếu trên mặt băng, lạnh lẽo đến dường như có vài phần đau đớn. Bốn chữ “trảm đầu giữa chợ” chợt dựng lên từ trong bài học, máu tươi đầm đìa cắm trong tim.

Tuyên Cơ chợt định thần lại, nuốt xuống bốn chữ này, miễn cưỡng nói sang chuyện khác, “A… ừm, mà phải nói, chỉ một câu ‘diện nhược hảo nữ’ trên sách sử, IP[1] này có thể hot thêm năm trăm năm. Ta đã xem mấy bộ phim truyền hình về ông này, ông ta cưới mấy cô nàng Mary Sue liền, xem đến cuối cùng chính ta cũng lẫn, đến bây giờ cũng chưa rõ đối tượng của ông ta là ai.”

“Pi gì?” Thịnh Linh Uyên nghe mà mù tịt, thấy bộ dạng không đàng hoàng của Tuyên Cơ, liền biết lại không phải là lời đứng đắn gì, “Ông ta cả đời không lập gia đình, chỉ có một hồng nhan tri kỷ theo hầu, khuê danh nữ tử ta không tiện nói sau lưng, có điều không phải tên là Su gì đó. Khoan đã, các ngươi bây giờ đều thích biên soạn mấy chuyện kiểu này cho người xưa à?”

Thịnh Linh Uyên nói đến đây thì ngập ngừng dừng lại, sắc mặt bỗng nhiên hơi khó tả. Tuyên Cơ tức thì sáng dạ, chỉ một giây đã hiểu hắn chần chừ gì, vội vàng nói: “Yên tâm, mấy vụ bịa đặt bê bối tình cảm, không ai hạ độc thủ với ngài đâu.”

Khóe mắt Thịnh Linh Uyên giật giật, vẻ mặt càng kỳ lạ hơn.

“Bởi vì trong sách sử nói ngài… tương đối uy vũ hùng tráng.”

Giống Thác tháp Thiên vương, chém người như thái dưa.

“Ờm… một thân chính khí, có thể chặn hết bê bối tình cảm.”

Trái tim thiếu nữ vừa thấy bức họa của ngài đã tê liệt, thật sự là không đập thình thịch nổi.

“Các ngươi…” Thịnh Linh Uyên hiếm thấy khựng lại, một lúc lâu không thể nói gì, kế đó bất đắc dĩ lắc đầu, không nhịn được cười, “Được rồi, đa tạ đã nương tay.”

Hắn cười, đôi mắt cong lên, băng bên trong vỡ nát hết, nhắc tới lão sư bị mình tự tay xử trảm mà thái độ thong dong, giống như sau khi ăn xong tán phét về giáo viên chủ nhiệm cấp ba của mình, khiến Tuyên Cơ chớp mắt hơi hoài nghi tính chân thật của sách sử – Vũ Đế đã không hề mặt mũi dữ tợn và râu ria xồm xoàm, thế… mấy lời đồn “sát thân thí sư” gì đó, phải chăng cũng là hậu nhân bịa ra để lòe thiên hạ?

“Đó là người như thế nào?”

Thịnh Linh Uyên híp mắt nhìn phương xa, nghe câu hỏi này, nếp nhăn khi cười nơi khóe mắt bỗng nhiên dãn ra.

Một lúc lâu, hắn gần như nhấn từng chữ mà nói: “Tài năng xuất chúng, văn thao võ lược. Ta đi theo ông ta từ nhỏ, do một tay ông ta dạy dỗ. Sau khi ông ta chết rất nhiều năm, dân gian vẫn còn lập từ đường cho ông ta, bách tính coi ông ta là thần, bị ta hạ chỉ cấm, kẻ cả gan khắc ấn, vẽ tranh Đan Ly, coi như mưu phản, tru di tam tộc.”

Gió trong sơn cốc bỗng chốc trở nên u ám, thổi người ta giật mình.

Thịnh Linh Uyên chắp tay đứng đó, ánh mắt nhìn về sơn cốc đằng xa, nơi ấy bắt đầu sụp đổ, điều này cho thấy ký ức của hắn đang trượt xuống nơi tăm tối hơn. “Nếu ta không đoán sai, lúc ấy ông ta đang ở ngay gần đây, ông ta sẽ không để ta chết.”

Tuyên Cơ kinh hãi, quên cả kính ngữ, “Ý ngươi là…”

“Ta cho rằng mình là cùng đường bí lối, mang cái danh mười hai thị vệ vì ta mà chết, bị truy sát đến tộc vu nhân, thật ra tất cả những lần thoát chết trong gang tấc đều là dày công sắp đặt.” Thịnh Linh Uyên nói, “Trên đời này không có chuyện trùng hợp.”


Thế giới đã sụp đổ đến dưới chân họ, Tuyên Cơ kéo Thịnh Linh Uyên, rơi xuống nơi sâu hơn. Hắn khá có thiên phú về mặt âm mưu quỷ kế, nghe thế, trong lòng đã hiện lên khái quát cả sự kiện.

Nhân tộc mặc dù đông hơn yêu tộc rất nhiều, nhưng không có sức chiến đấu căn bản, tu sĩ trong nhân tộc không biết phải tu luyện bao nhiêu năm, cộng thêm pháp bảo mới có thể miễn cưỡng chiến một trận với yêu tộc. Bách tính bình thường cơ bản chỉ có thể mặc chúng xẻ thịt, một tiểu yêu có thể đồ diệt cả một thôn dễ như chơi.

Lúc ấy, quốc đô sụp đổ, hoàng tộc vắng tanh, quần long vô thủ, toàn bộ hi vọng của loài người lại gửi gắm vào một tiên đoán hư ảo, nhân vật chính của tiên đoán mới là một đứa trẻ hơn mười tuổi. Cơ hội duy nhất của họ chính là cố hết sức tìm kiếm các loại trợ lực, tộc vu nhân là rất quan trọng.

Thực lực mạnh là một phần, còn bởi vì chú của tộc vu nhân, người bình thường cũng có thể sử dụng.

Vấn đề duy nhất là, tộc vu nhân tuy rằng hữu hảo, nhưng chưa bao giờ ra khỏi Đông Xuyên. Tính họ bình hòa đạm bạc, không muốn tranh đấu, năm xưa Bình Đế dùng quan cao lộc hậu cũng không lay chuyển được họ, huống hồ đám chó nhà có tang mất nước hiện giờ.

Mà Đông Xuyên có quần sơn, có lạch trời, có đại trận tộc vu nhân bày ra, ngăn cách với đời, bất kể bên ngoài đánh nhau đẫm máu như thế nào, người ta “trốn vào tiểu lâu, một mình một cõi”, tại sao phải ra lội vũng nước đục?

Uy bức lợi dụ đều không được, chỉ có thể đi con đường thứ ba – tiểu hoàng tử mười tuổi, hài đồng yếu ớt, cùng đường bí lối, tộc vu nhân dẫu sao cũng là “nhân”, không thể thấy chết không cứu.

Chỉ cần đứa trẻ này bước lên triền núi của vu nhân, thì tộc vu nhân đã bị kéo một chân vào trận doanh nhân tộc.

Trong mắt các nhân vật lớn chỉ có lợi ích, nhưng thiếu niên còn có chân tình. Trong loạn thế, chân tình là lưỡi dao sắc bén hiếm gặp.

Thì ra tất cả những việc được sơ lược bằng một nét bút trên sách sử, đều có vạn ngàn xảo trá.

A Lạc Tân lựa chọn muốn đi theo bóng lưng hắn, từ đó về sau như đã biến thành một người khác.

Lứa trẻ tuổi tộc vu nhân lấy gã làm trung tâm, không thể cam tâm bình yên như tổ tiên nữa, bọn họ huyết khí phương cương, khát khao lưu lại tên mình giữa đất trời.

Sáu năm sau, nhân tộc rốt cuộc “tìm được” tiểu hoàng tử “đi lạc” nhiều năm, phái người đón hắn trở về.

A Lạc Tân cãi nhau một trận với phụ thân, việc nghĩa không chùn bước mà dẫn dắt đám người trẻ tuổi nổi loạn trốn đi, lao đến giấc mộng bình định tứ hải.

Trước mắt Tuyên Cơ lướt qua không ít đoạn ngắn lộn xộn, đều không tốt đẹp lắm, bọn họ ban đầu hẳn là rất gian nan.

Năm mười sáu, mười bảy tuổi, Thịnh Linh Uyên chính thức kế vị. Khi đó, hắn đã có dáng dấp người lớn, ngoại trừ hơi gầy vì sống quá gian khổ, ngũ quan vóc dáng thật ra không khác gì với người trước mắt, thế nhưng thoạt nhìn lại hoàn toàn không giống như cùng một người.

Thiếu niên thiên tử luôn mệt lử, trừ phi gặp người khác, bằng không khuôn mặt kia có lẽ chưa từng rửa sạch. Hắn tựa như có thể chống kiếm đứng ngủ mọi lúc mọi nơi, trên môi mới mọc một vòng lông măng, nhớ thì dùng thanh đao vừa chém người xong cạo qua loa, không nhớ thì dẹp, cũng chẳng trách để lại một bức họa như Dạ Xoa vậy.

Nhưng khi hắn mở mắt ra, trong đôi mắt ấy có ánh sáng, vững như bàn thạch giữa mưa gió, là một đôi mắt thu hút người khác đi theo.

Tuyên Cơ hỏi: “Nhưng một thiếu niên nổi loạn không thể dựa vào như A Lạc Tân, sao lại kế nhiệm vị trí tộc trưởng sớm như thế?”

Hắn vừa dứt lời, hai người liền rơi xuống đất bằng.

“À… câu hỏi hay lắm.” Thịnh Linh Uyên nhẹ nhàng nói.

“Tránh ra! Thả ta ra!” Hai mắt A Lạc Tân đỏ ngầu, ba bốn thanh niên vu tộc không đè được, để gã lao ra.

“Thiếu tộc trưởng, đừng kích động!”

A Lạc Tân vừa lao ra ngoài lều, một khoái mã dừng gấp trước mặt gã. Ngựa dừng quá gấp, chân trước giơ cao, suýt nữa hất rơi người trên lưng.

Kỵ sĩ trên lưng ngựa chính là Hoàng đế nhân tộc trẻ tuổi, ngực quấn đầy băng vải, hơi hơi rướm máu, khi nhảy xuống bước chân loạng choạng một chút, hắn phải nắm chặt cương ngựa mới không quỵ xuống.

A Lạc Tân vừa thấy hắn, mắt vằn vện tia đỏ như sắp nhỏ máu, khó khăn phun ra một câu: “Ca, bọn họ nói bậy nói bạ… có phải không?”

Thịnh Linh Uyên mấp máy đôi môi tái xanh, không phát ra âm thanh.

“Bọn họ nói bậy! Bọn họ ngứa mắt với ta, nói dối lừa gạt ta! Có phải không?”

Thịnh Linh Uyên bỗng chốc cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú như bị đau đớn sắc bén rạch qua, hắn gượng giữ một hơi, cắn chặt răng, nói khàn khàn: “Nửa tháng… trước, thư ngươi gửi về tộc đi qua Xuyên Tây… bị tộc phi thử chặn lại, tín sứ bị chế thành con rối thân người, đưa vào trong tộc. Tộc trưởng… tộc trưởng nhất thời không tra… A Lạc Tân!”

A Lạc Tân loạng choạng, suy sụp quỳ xuống.

Lão quỷ Thịnh Linh Uyên mấy ngàn năm sau và thiếu niên thiên tử năm đó đồng thời giơ tay, một nhẹ nhàng ấn đỉnh đầu A Lạc Tân, một run rẩy kéo gáy thiếu niên qua.

“Hôm đó là Tết.” Thịnh Linh Uyên nói với Tuyên Cơ, “Thật ra ngày Tết của tộc vu nhân không phải là ngày này, nhưng bọn họ hiếu kỳ, cũng thích náo nhiệt, theo tới cùng nhau uống rượu. Trong quân không có trò gì hay, qua ba tuần rượu, đấu vật luận võ đều mệt rồi, có người bắt đầu gõ trúc ca hát. Có một tiểu huynh đệ hát khúc quê hương, vừa hát vừa khóc, bởi vì phụ mẫu huynh đệ đều đã chết trong chiến loạn, hắn không còn nhà để về. A Lạc Tân nghe cả buổi không nói năng gì, ban đêm trở về, lần đầu viết thư nhà, nhờ người tin cậy nhất lặng lẽ đưa về trong tộc… ngay cả ta cũng giấu, sau khi sự việc xảy ra mới biết. Gã không muốn để ta cảm thấy gã quá yếu đuối.”

Tuyên Cơ truy hỏi: “Vậy người tin cậy nhất này là ai?”

Thịnh Linh Uyên thở dài một tiếng, hai tay co về ống tay áo cỏ khô, “Ngươi đoán được rồi.”

A Lạc Tân dẫn tộc nhân chạy theo Thịnh Linh Uyên, nhưng gã ngay cả tiếng phổ thông của nhân tộc cũng không biết nói, đột nhiên ra bên ngoài, thói quen sinh hoạt cũng khác biệt rất nhiều. Thịnh Linh Uyên có quá nhiều việc cần quyết định, không thể suốt ngày đi theo gã làm bảo mẫu, chuyện trông nom thiếu tộc trưởng tộc vu nhân, một cách tự nhiên rơi vào tay đế sư cẩn thận chu đáo – Đan Ly.

“A Lạc Tân nói, ở Đan Ly có một số điểm rất giống đại thánh, nhìn ông ta là cảm thấy thân thiết,” Thịnh Linh Uyên nói, “vì thế gọi ông ta là sư phụ theo ta.”

Tuyên Cơ bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn.

Người tên “Đan Ly” này đáng ra vô cùng quan trọng, bất kể là chính diện hay phản diện, nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa hề nhìn thấy người này trong ký ức của Thịnh Linh Uyên.

[1] Viết tắt của “Internet Protocol”, hiện nay được giới trẻ Trung Quốc dùng để chỉ những bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết, game, hoạt hình vốn đã có sẵn một lượng fan cố định.

Đọc đầy đủ truyện chữ Liệt Hỏa Kiêu Sầu, truyện full Liệt Hỏa Kiêu Sầu thuộc thể loại Đô Thị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Liệt Hỏa Kiêu Sầu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.