Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án - Chương 49



Edit: Phong Lữ

Lời này quả là tình sâu ý đậm, quả thực đánh cho Cao Hiên Thần trở tay không kịp. Tựa như có chiếc lá bay lướt qua tim hắn, vừa đau vừa ngứa, khiến hắn không biết làm sao. Hắn không phải người không có trái tim, hắn quan tâm Kỷ Thanh Trạch như vậy, Kỷ Thanh Trạch cũng không thể không để ý hắn. Chỉ là không ngờ mức độ thâm tình lại nặng đến vậy.

Lại nghe Kỷ Thanh Trạch thở dài, nói: “Rốt cuộc ngươi bị thương thế nào? Vì sao lại bị mất nội lực?”

Đây cũng là chuyện Cao Hiên Thần không muốn nói rõ.

Hắn đang muốn nói qua loa rồi bỏ qua đề tài này, Kỷ Thanh Trạch sớm đã liệu trước vậy, lại nói tiếp: “Nếu như ngươi bị thương không nặng, hoặc là mai sau sẽ không có ảnh hưởng gì, thì ngươi không nói cũng không sao. Nhưng nếu thương tích của ngươi có gì đáng ngại, lẽ nào ngươi che giấu không nói thì ta sẽ không thể phát hiện ư?”

Bản nháp biên sẵn trong bụng Cao Hiên Thần còn chưa kịp xài đã bị y đánh bay, vai hắn xìu xuống ba phần.

Kỷ Thanh Trạch làm sao không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhìn hắn trách cứ: “Hay là ngươi cho rằng, thời gian trôi qua, ta sẽ trở thành kẻ bạc tình bạc nghĩa, mặc kệ ngươi đã xảy ra chuyện gì thì cũng không thèm quan tâm?”

Cao Hiên Thần lại bị y chọt trúng tim đem, vai lại xìu xuống ba phần, hắn cúi đầu xuống, hệt như bị gì oan ức tủi thân lắm.

Hai người đứng đối mặt chốc lát, Cao Hiên Thần lặng lẽ ngẩng đầu nhìn liếc nhìn y, chỉ thấy sắc mặt Kỷ Thanh Trạch tái xanh, đã bị hắn chọc tức đến một hồn thăng thiên hai hồn trở về chỗ. Trong lòng hắn cũng không dễ chịu, nhưng hắn có thể nói như thế nào đây? Nói ta sắp chết rồi cho nên ngươi đừng bắt ta kể nữa?

Cho dù không thể lén lén lút lút chết đi, nhưng cũng không tiện công bố thiên hạ, khiến người bên cạnh mỗi ngày đều coi hắn là người sắp chết. Không thì những ngày tháng này trôi qua cũng quá thê thảm, đối với hắn hay đối người khác cũng vậy.

Hắn chậm chạp không nói lời nào, sắc mặt Kỷ Thanh Trạch càng khó coi hơn: “Lẽ nào ngươi… Ngươi…” Y muốn nói lại thôi, như bị Cao Hiên Thần truyền nhiễm, có chuyện cũng cũng không nói ra được.

Cao Hiên Thần nhìn đôi mắt gấp đến phát đau của Kỷ Thanh Trạch chứ, đột nhiên giật mình, thầm nghĩ: Ta đang làm gì vậy? Ta càng che che giấu giấu, lại càng khiến y nghĩ bậy nghĩ bạ, y nhất định sẽ nghĩ tới trường hợp xấu, lẽ nào như vậy y sẽ dễ chịu hơn ư? Ta… Ta thật sự đã không có đường sống sao? Còn có thời gian mấy tháng, Đỗ Nghi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp trị liệu, ta có lẽ còn có hi vọng…

“Ngươi…”

Kỷ Thanh Trạch mới vừa mở miệng nói một chữ, Cao Hiên Thần đột nhiên nhào tới, dùng sức ôm lấy y.

Trong chớp mặt, tâm trạng hắn chợt kích động, hận không thể sát nhập Kỷ Thanh Trạch vào trong ngực mình. Hắn không muốn buông xuôi ngay tức khắc, hắn muốn tiếp tục sống thật lâu. Hắn muốn mùa hè hàng năm đều có thể cùng ngồi trên chiếu với Kỷ Thanh Trạch, hắn sẽ quạt cho Kỷ Thanh Trạch, còn Kỷ Thanh Trạch sẽ lột vải cho hắn; hắn muốn mùa đông hàng năm có thể cùng Kỷ Thanh Trạch nhóm lửa bếp lò, hắn sẽ làm món ăn dân dã, Kỷ Thanh Trạch sẽ nướng cho hắn ăn. Hắn thầm nghĩ: Tưởng Như Tinh nói đúng, hứa hẹn không phải dành cho người khác, mà là dùng để khích lệ bản thân mình! Trời không tuyệt đường người, chỉ cần ngày hôm nay ta còn sống, ngày mai vẫn còn có hi vọng. Ta muốn tiếp tục sống… Ta nhất định phải sống sót!

Sau khi hắn ôm lấy Kỷ Thanh Trạch, Kỷ Thanh Trạch sững sờ một chút rồi lập tức ôm ngược lại hắn, hai tay ghì chặt hắn vào trong ngực, chỉ lo sau một giây sẽ bị hắn đẩy ra.

“Thanh Trạch, ngươi hãy nghe ta nói. Ta bị thương có phần nghiêm trọng, Vạn Ngả cốc Đỗ cốc chủ vì cứu ta nên đã dùng độc để giữ mạng ta. Y bây giờ còn đang nghiên cứu làm sao để chế ra thuốc giải, nên tạm thời chỉ có thể sử dụng Nguyệt Thần đan để giảm bớt độc tính. Nhưng chỉ cần trải qua một khoảng thời gian nữa, chờ y luyện ra thuốc giải, ta sẽ không sao nữa.”

Kỷ Thanh Trạch ngơ ngác nói: “Y… Y thật sự có thể luyện ra thuốc giải sao?”

“Đỗ cốc chủ là đại sư đệ nhất thiên hạ, dược độc song toàn, lợi hại hơn người mẹ kế kia của ngươi, trên đời này không có độc gì y không giải được. Chỉ là lúc đó ta có thể sẽ phải đi Vạn Ngả cốc nghỉ ngơi một thời gian, ngươi không cần quá lo lắng.”

Kỷ Thanh Trạch nửa tin nửa ngờ: “Có thật không?”



“Thật!”

Kỷ Thanh Trạch lúc này mới không hỏi gì nữa, siết chặt cánh tay, đặt cằm vào hốc vai hắn.

Tuy rằng không đúng lúc, nhưng nếu đã nói tới đây mà còn chừa lại cái gai trong lòng cũng không tốt. Cao Hiên Thần do dự nói: “Ngươi và Thiên Ninh giáo chúng ta…”

Hắn còn chưa nói hết, Kỷ Thanh Trạch đã biết hắn muốn nói gì. Y chậm rãi nói: “Năm đó ta chỉ có bốn, năm tuổi… Ngươi sinh cùng năm với ta… Ở trong lòng ta, ngươi là ngươi, Thiên Ninh giáo là Thiên Ninh giáo.”

Lời này y cũng không phải có thể nói ra dễ dàng, y từ lâu đã phát hiện ra thân phận của Cao Hiên Thần, một mình im lặng xoắn xuýt giãy giụa đã bao lâu, cuối cùng mới có thể ra quyết định như vậy. Từ nhỏ đã mất mẹ khiến bao năm qua y phải chịu bao nhiêu cay đắng, đây là thù hận đã cắm rễ bao nhiêu năm trong lòng y, không thể nói buông là buông, y cũng chỉ có thể tách riêng Cao Hiên Thần cùng Thiên Ninh giáo ra. (best thực sự)

Cao Hiên Thần hiểu rõ ý của y, nếu như một ngày kia y vẫn coi Thiên Ninh giáo trở thành kẻ địch. Bản thân hắn cũng không biết khuyên gì, chỉ có khẽ thở dài. Hắn biết, Kỷ Thanh Trạch không tính mối thù này lên đầu hắn đã là tha thứ rất lớn rồi.

Hai người ở trong phòng đang ôm không muốn buông tay, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, lúc này mới lưu luyến không rời mà buông ra.

Thị nữ ngoài cửa cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Là Kỷ công tử trở về rồi ư?”

Kỷ Thanh Trạch trở về Thẩm gia không đi tìm Thẩm Phi Kỳ mà lại tìm đến Cao Hiên Thần, tất nhiên sẽ bị người của Thẩm gia nhìn thấy.

Cao Hiên Thần vội vã kiếm mặt nạ dịch dung của mình, nhanh chóng soi gương chuẩn bị. Hắn cũng không định để bại lộ thân phận, nếu như để người ta biết giáo chủ Thiên Ninh giáo chính là Hàn Dục Trừng năm đó thì Thiên hạ luận võ đường sẽ gặp phải biết bao phiền phức, tất cả những người đã tiếp xúc với Hàn Dục Trừng cũng tránh không khỏi việc bị các nhân sĩ giang hồ gièm pha. Bởi vậy, chi bằng khiến mọi người tiếp tục cho là Hàn Dục Trừng đã chết thì hơn.

Kỷ Thanh Trạch nói: “Là ta, chờ tí ta sẽ ra ngay.”

Thị nữ nói: “Kỷ công tử, thiếu chủ muốn gặp ngài.”

Kỷ Thanh Trạch nói: “Ta qua ngay đây.”

Cao Hiên Thần sửa dịch dung xong, hai người liền mang “Sương” kiếm, cùng đi tìm Thẩm Phi Kỳ.

Vừa đẩy cửa ra đã thấy Thẩm Phi Kỳ cùng Tưởng Như Tinh đều ở trong phòng, những người ở khác cũng đã bị cho lui. Điệu bộ này rõ ràng là muốn giải thích cho rõ chuyện tối ngày hôm qua.

Sau khi đóng cửa lại, Kỷ Thanh Trạch lấy Sương kiếm từ trong tay áo ra, trải lại cho Thẩm Phi Kỳ.

Thẩm Phi Kỳ cả kinh nói: “Ta nghĩ ngươi sẽ cầm kiếm về Kỷ gia, không ngờ ngươi lại mang về!”

Kỷ Thanh Trạch nói: “Suốt đường trở về ta không bị người khác nhìn thấy, còn không có ai biết ta đã trả lại ‘Sương’ kiếm rồi. Nếu ngươi không dám cầm thì đưa đến Kỷ gia đi.” Y với Thẩm Phi Kỳ tuy là đồng học năm năm nhưng mà “Sương” kiếm liên quan đến cả nhà họ Thẩm, y cũng không dám làm chủ.

Thẩm Phi Kỳ suy nghĩ chốc lát, khổ đại cừu thâm nói: “Kiếm này xác thực không thể lại đặt ở nhà ta, còn xử trí như thế nào… Để cho ta suy nghĩ thêm.”


Kỷ Thanh Trạch “Ừ” một tiếng.

Cao Hiên Thần kéo ghế ngồi ở bên bàn, hai chân bắt chéo, dáng vẻ không coi mình là người ngoài. Tâm tình của hắn vô cùng tốt, trên mặt thậm chí còn mang theo mấy phần ý cười, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về Kỷ Thanh Trạch.

Kỷ Thanh Trạch ngồi xuống bên cạnh hắn, khóe miệng cũng thêm mấy phần cong lên điềm đạm.

Bên này Thẩm Phi Kỳ cùng Tưởng Như Tinh còn khổ đại thù sâu, không khỏi nhìn bọn hắn chằm chằm như gặp quỷ, thực sự không hiểu bọn họ sao mà vui vậy được.

Thẩm Phi Kỳ nói: “Nghe Như Tinh nói, ngươi thấy rõ người tối hôm qua là Tạ sư?”

“Đúng.”

Thẩm Phi Kỳ không đi khám nghiệm thi thể với bọn hắn nên vẫn cho là Tạ Lê cùng Thiếu Lạp đều đã chết một năm rồi. Tối hôm qua phát hiện thân pháp người đoạt kiếm giống Tạ Lê, hắn đã vô cùng hoang mang, vừa mới nãy lại nghe Tưởng Như Tinh nói Tạ Lê chưa chết, người muốn hủy kiếm chính là Tạ Lê, hắn chịu đả kích mạnh, đến bây giờ còn chưa bình tĩnh lại.

“Này này này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy! Tạ sư không chết, còn Thiếu Lạp thì sao?! Thiếu Lạp có thể cũng còn sống hay không?”

Kỷ Thanh Trạch cùng Cao Hiên Thần yên lặng liếc mắt nhìn nhau.

Thẩm Phi Kỳ nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ, hoảng sợ nói: “Cao giáo chủ, ngươi không phải là Thiếu Lạp chứ?!” Hắn đã bị kích thích đến mơ mơ hồ hồ, đơn giản là vỏ mẻ không sợ vỡ, đi đoán hướng còn khó tin hơn.

Cao Hiên Thần còn chưa kịp nói chuyện, Tưởng Như Tinh đã phun một ngụm nước ra ngoài trước. Thẩm Phi Kỳ bận rút ra một cái khăn để lau cho nàng, bị Tưởng Như Tinh đẩy ra. Tưởng Như Tinh nghĩa chính ngôn từ nói: “Ngươi nói linh tinh cái gì vậy, Cao giáo chủ sao có thể là Thiếu Lạp được? Đương nhiên không thể nào!”

Cao Hiên Thần: “…”

Thẩm Phi Kỳ sợ hãi không thôi mà vỗ ngực một cái: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Bây giờ ngươi nói Tiểu Đoan Chính là cao tổ gia gia ta đóng giả, ta cũng dám tin!”

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Cao Hiên Thần: “…” Chuyện hắn chính là Hàn Dục Trừng này khó tin vi diệu đến vậy ư?!

Kỷ Thanh Trạch nói: “Ngươi và Tạ sư, cùng Phong Hoa Thập Nhị lâu, từng có chuyện sâu xa gì ư? Tại sao Tạ sư muốn phá huỷ kiếm của ngươi?”

Thẩm Phi Kỳ một mặt mờ mịt: “Ta và Tạ sư có cái chuyện sâu xa gì được chứ? Khi đó ở Thiên hạ luận võ đường, ta là đệ tử, y là võ sư, chỉ có như thế. Ta luyện võ không tốt, đao pháp còn học kém hơn, chưa từng nói được mấy câu riêng với Tạ sư. Y trước giờ cũng đâu có đi tìm ta?”

Dừng một chút, mở to hai mắt: “Phong Hoa Thập Nhị lâu thì càng không liên quan rồi! Ta sao có thể có quan hệ với bọn họ! Có thể đi đâu tạo mối quan hệ này được!”

Cao Hiên Thần nói: “Ngươi chưa từng có chuyện sâu xa gì với bọn họ, còn người nhà ngươi thì sao? Ngươi hỏi qua phụ thân ngươi chưa?”


“Sáng sớm lúc ta đi thăm viếng phụ thân, y bệnh rất nặng, ta không thể làm gì khác hơn là hỏi đại khái hai câu, mà ý tứ y là cũng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, y còn hỏi ngược lại ta tới tấp.”

Mấy người nhìn nhau. Ai cũng không nghĩ ra được chuyện “Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương”, và chuyện Tạ Lê cố tình mất tích một năm sau đó xuất hiện, kiếm cũng đã tới tay, y cũng không muốn đoạt kiếm mà chỉ muốn hủy kiếm. Mà kỳ quái hơn chính là Văn Nhân Mỹ, nàng tựa hồ đã sớm biết Tạ Lê sẽ đến hủy “Sương” kiếm, cho nên đã đến mai phục rất sớm. Phong Hoa Thập Nhị lâu là nhận tiền làm việc, là ai ở mua người giết Tạ Lê? Là ai đã sớm biết hành động của Tạ Lê?

Thẩm Phi Kỳ đột nhiên nói: “Nói đến hủy kiếm, ta đột nhiên nhớ tới một tin đồn, không biết các ngươi đã nghe nói chưa. Nửa năm trước, có tin tức nói, ‘Hoa’ kiếm đã bị người phá huỷ.”

“Cái gì?!” Ba người một lời, bọn họ đều chưa từng nghe nói.

“A, nhà ta nuôi mấy người thu thập tin tức, chuyên môn điều tra chuyện ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương’. Ta nghe đồn đại khái chuyện là như vậy: Nửa năm trước có tin tức ‘Hoa’ kiếm sẽ xuất hiện trong một chuyến đi của Hành Viễn tiêu cục, sẽ bị đưa tới Thục trung. Vậy nên có rất nhiều người mơ ước bảo kiếm đi thử vận, nhưng lúc đang chém giết cao trào thì đột nhiên một tên hắc y nhân đội nón cỏ đánh ra, cướp được ‘Hoa’ kiếm.”

” Hắc y nhân đội nón cỏ ” cái này quá giống Tạ Lê, khiến ba người vội ngồi ngay ngắn lại, nghe hắn nói tiếp.

“Người đoạt kiếm khác đều mang theo đồng bạn chỉ có người mặc áo đen kia là một thân một mình. Hắn thừa lúc đang loạn mà cướp được bảo kiếm, không có thấy mừng thì thôi, ngược lại còn bẻ gảy bảo kiếm tại chỗ! Lúc đó người ở chỗ này đều trợn tròn mắt, cho là gặp phải người điên, kết quả người điên kia nói, ‘Hôm nay Hoa kiếm đã bị hủy, coi như các ngươi thu thập đủ Phong Tuyết Nguyệt Sương, cũng đã vô dụng rồi, thu tay lại đi!’ hắn để lại một lời rất tiêu sái như vậy rồi đi mất, những người còn lại bởi vì đả kích quá lớn, trơ mắt thả hắn đi, cũng không ai biết người điên này có lai lịch gì.”

Cao Hiên Thần cau mày nói: “Ngươi lấy tin tức ở đâu? Nói được rõ như vậy, như là tận mắt thấy.”

“Cụ thể là ai nói, ta cũng không rõ lắm, nhưng nhất định là truyền từ người của Thập Tam tông. Lúc đó trong đám người đoạt kiếm có đệ tử Thập Tam tông, bọn họ có người tận mắt thấy. Thập Tam tông thì các ngươi cũng biết, bọn họ có tin tức nhiều, mà nhiều người nhiều miệng, không giấu được bí mật.” Nói tới chỗ này, Thẩm Phi Kỳ cảm khái nói, “Ta không hiểu tại sao, mấy người sửa giày cắt tóc đó mơ ước năm thanh kiếm cao tổ gia gia ta lưu lại làm cái gì? Bọn họ cầm bảo kiếm thì gọt giày cắt tóc sẽ thuận tay hơn à?”

Câu này của hắn chọc cười mọi người. Người trẻ tuổi không có góc nhìn sâu xa như trưởng bối, bọn họ cũng không phải xem thường giang hồ cửu lưu, nhưng thực sự không hiểu tại sao mấy người này lại giao du với kẻ xấu.

Cao Hiên Thần nói: “Chuyện một thanh kiếm bị hủy lớn như vậy, lại có Thập Tam tông đệ tử ở đấy, tại sao lại không bị làm ầm lên?!”

Thẩm Phi Kỳ lại nói: “Ta mới vừa nghe lời đồn như thế, ta cũng giật nảy cả mình, nghĩ thầm lần này xảy ra chuyện lớn rồi! Nhưng còn không quá hai ngày, liền có tin tức mới truyền tới. Có nói đây là âm mưu của Thập Tam tông, nói là vì để những người khác từ bỏ đoạt kiếm nên Lục Mã đã ngụy tạo tin tức; cũng có nói đây là âm mưu của ma giáo các ngươi. Thêm hai ngày nữa, liền có tin tức nói kiếm vẫn còn, có người thân phận không rõ mang kiếm đi giết Đại đương gia và mấy tên tiêu sư của Hành Viễn tiêu cục. Bởi vì kiếm còn hiện thế, lời đồn đãi lúc trước bị đè xuống, bảo rằng vốn không có chuyện bẻ kiếm này, cũng có nói kiếm bị bẻ là hàng nhái. Mấy chuyện đồn đãi này, các ngươi cũng biết đấy, lung ta lung tung, người truyền người, truyền tới tam sao thất bản. Nói chung là trong nhận thức của đại đa số người thì kiếm còn bình an vô sự, chỉ là không rõ nó ở trong tay ai.”

Cao Hiên Thần nhíu chặt mày, lẩm bẩm nói: “Bẻ kiếm… Nếu như lời đồn này không phải là giả, thì người bẻ kiếm đó chắc cũng là Tạ sư?”

Hắn nói xong, phát hiện Thẩm Phi Kỳ cùng Tưởng Như Tinh đều nhìn hắn chằm chằm, không hiểu ra sao nói: “Sao thế? Suy đoán này rất lạ à?”

“Tại sao ngươi cũng gọi là Tạ sư?”

“… Bị các ngươi lây đó.”

Thẩm Phi Kỳ lần thứ hai vẫn chưa hết sợ hãi mà vỗ ngực một cái. Hắn hôm nay đã không thể chịu kích thích lớn hơn.

Khóe miệng Cao Hiên Thần giật một cái, tiếp tục nói: “Nếu như, nếu như Tạ sư… Tạ Lê thật sự đã hủy kiếm một lần, vậy thì chuyện Văn Nhân Mỹ có thể sớm dự đoán được hành động của hắn, cũng dễ hiểu hơn rồi!”

Đọc đầy đủ truyện chữ Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án, truyện full Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.