Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP

Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP - Chương 8



Thương gia cách trường học rất gần, lái xe cũng chỉ mất mười phút, lúc về tới nhà, trên má Phùng Tiếu vẫn đỏ như cũ, Lưu Hồng Ngọc nhìn qua một cái liền chú ý tới.

“Sao mặt con lại đỏ vậy? Bị dị ứng rồi?”

“Bị véo.” Phùng Tiếu buồn bực nói.

“Ai lại nhẫn tâm vậy nga, cư nhiên véo Tiếu Tiếu đáng yêu chúng ta, như thế nào lại hạ thủ được vậy?” Lưu Hồng Ngọc mặt đầy đau lòng.

Thương Giác: “……”

Anh nhìn về phía Phùng Tiếu, phát hiện hai má cô quả nhiên vẫn đỏ ửng, anh không khỏi có chút chột dạ, biểu tình trong lúc nhất thời liền có chút mất tự nhiên.

Lúc trước ở trong xe ánh sáng tương đối yếu, anh không có lưu ý xem, cô nói mặt cô bị anh véo hồng, anh còn tưởng rằng cô lại đang lừa mình, không nghĩ tới lại là thật sự.

Bởi vì phần chột dạ này, cho nên thời điểm Phùng Tiếu kéo anh, anh cũng không có phản kháng, bị cô kéo đến trước mặt mẹ Thương: “Dì, vậy dì nhìn thử mặt Thương Giác ca ca.”

“Cũng không khác ngày thường a! Trước sau như một soái khí, không hổ là do mama sinh ra.” Lưu Hồng Ngọc tự hào nói.

Cha Thương Giác ho khan một tiếng, biểu hiện bản thân vẫn tồn tại, nhắc nhở người khác ông cũng có công lao trong việc sinh ra Thương Giác.

Lưu Hồng Ngọc liếc ông một cái, hai phu thê lại dính sát vào nhau nói chuyện.

Phùng Tiếu đầu tiên là chỉ chỉ mặt chính mình, lại chỉ chỉ mặt Thương Giác, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra ý cười trào phúng.

Cho dù cô không nói gì, Thương Giác lại có thể đoán ra ý tứ của cô, cô khẳng định là đang cười nhạo anh da mặt dày.

Anh lười so đo cùng cô.

Nhưng mà anh vẫn để ý vệt đỏ trên mặt cô, vì vậy lúc ăn cơm lại nhìn Phùng Tiếu thêm vài lần.

Lưu Hồng Ngọc: “Tiểu Giác, con hôm nay làm sao cứ nhìn chằm chằm muội muội vậy?”

Thương Giác xụ mặt: “Mẹ, người nhìn lầm rồi.”

“Dì nhìn lầm rồi sao?” Lưu Hồng Ngọc hỏi Phùng Tiếu.

Phùng Tiếu giả bộ rất khó xử, cho đến lúc Thương Giác nhìn về phía mình mới trưng ra vẻ mặt đau khổ nói: “Thương Giác ca ca nói người nhìn lầm, vậy chính là nhìn lầm đi”

Lưu Hồng Ngọc thiếu chút nữa bật cười, bà làm bộ bi thương: “Tiếu Tiếu, dì cùng Thương Giác ca ca của con, con cư nhiên lại đứng về phía nó.”

Phùng Tiếu thở dài: “Không có biện pháp, chờ một chút nữa con còn muốn nhờ Thương Giác ca ca dạy bổ túc đâu, con nếu ăn ngay nói thật, Thương Giác ca ca tức giận không dạy con nữa thì làm sao bây giờ?”

Thương Giác: “……” Vòng tới vòng lui, vẫn là anh sai.

“Tiếu Tiếu, vất vả cho con rồi.” Lưu Hồng Ngọc nén cười nói.

Thương Giác buông bát cơm, đứng lên: “Con no rồi.” Bữa cơm này anh ăn không vô nữa.

Phùng Tiếu nhanh chóng ăn mấy ngụm cơm: “Con cũng no rồi, dì và chú từ từ ăn.”


Trên bàn cơm chỉ còn lại phu thê hai người, Lưu Hồng Ngọc vừa ăn vừa cười: “Mấy ngày nay, con trai có nhân khí hơn nhiều.”

Không giống trước kia, giống như một cái máy móc chỉ biết học tập, không có tình cảm, cũng không tức giận, đối xử với bọn họ cũng luôn bình bình đạm đạm. Bà đã từng không ít lần hoài nghi, nhi tử của mình sở dĩ thông minh như vậy, có thể là do bộ phận quản lý tình cảm trong người hắn đã bị chỉ số thông minh chiếm lĩnh.

Cha Thương vỗ vỗ bả vai vợ, Lưu Hồng Ngọc ăn một chút cơm, lại đứng dậy đi tới phòng bếp: “Chị Vương, cơm chiều hôm nay hai đứa nhỏ ăn không nhiều lắm, có thể làm bữa khuya sớm một chút, làm đồ dễ tiêu hóa một chút.”

“Vâng, phu nhân.”

————

Phùng Tiếu giống như thường ngày, cầm cặp sách đi vào thư phòng của Thương Giác, vệt đỏ hồng trên má cô cũng đã biết mất, tâm tình Thương Giác rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

40 phút

Véo có một chút như vậy, thế nhưng tới 40 phút mới tiêu.

Cũng quá non mềm đi.

Phùng Tiếu gõ gõ cái bàn: “Thương Giác ca ca? Hồn trở về a……”

Thương Giác thu hồi suy nghĩ, làm như không có việc gì tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Phùng Tiếu an tĩnh đọc sách một lúc, đột nhiên đặt câu hỏi: “Thương Giác ca ca, anh tối nay nhìn em nhiều lần như vậy, có phải vì đem mặt em véo đỏ nên cảm thấy hổ thẹn không?”

Thương Giác: “……”

“Nếu anh có hổ thẹn, không bằng bồi thường cho em một chút?”

Thương Giác phát hiện Phùng Tiếu thật là sự một cao thủ a, anh cái gì cũng chưa nói, mà cô đã có thể tính toán đòi bồi thường rồi? Bất quá trải qua mấy ngày ở chung, anh đối với cô cũng có chút hiểu biết, nếu cô nói như vậy, tất nhiên là có mục đích: “Em muốn làm gì?”

“Chúng ta tới đánh cuộc như thế nào?” Phùng Tiếu meo meo cười, bộ dáng cực kỳ vô hại.

“Đánh cuộc cái gì?” Anh ngoài mặt không chút để ý, trong lòng lại bắt đầu cảnh giác.

Phùng Tiếu không trả lời, ngược lại hỏi anh: “Thành tích của em có phải rất kém cỏi hay không?”

Thương Giác cười cười, việc này chẳng lẽ cũng yêu cầu anh nói ra hả?

“Thương Giác ca ca, anh là truyền kỳ của Nhất Trung đúng không? Lấy thành tích cao nhất nhập học Nhất Trung, chỉ cần là khảo thí đều là vị trí đệ nhất, trường học đệ nhất, toàn thị đệ nhất, toàn tỉnh đệ nhất, sơ tam cả nước thi đấu cũng là đệ nhất, đúng không?”

Thương Giác nhàn nhạt gật đầu, anh rất hưởng thụ quá trình học tập và khảo thí, anh chưa từng vì có thể luôn lấy vị trí đệ nhất mà kiêu ngạo, bởi vì việc này đối với anh cũng chỉ giống như công việc hàng ngày.

Anh ở tự hỏi tiếp theo Phùng Tiếu muốn nói gì, nếu nói tới thành tích của anh và cô, việc cô muốn cá cược hẳn là cũng sẽ có quan hệ tới thành tích hoặc học tập, sẽ là cái gì đây?

Phùng Tiếu thực nhanh đã bật mí: “Cho nên em muốn đánh cuộc với anh, nếu có một ngày em khảo thí vượt qua anh, anh phải hướng em tỏ tình, thỉnh cầu em cùng anh kết giao.” Sau đó cô liền cự tuyệt anh, hắc hắc, việc này khẳng định sẽ thu được thật nhiều khí vận a.

Hoang đường, việc như vậy sao lại có thể đem ra để cá cược.

Thương Giác đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang cười tủm tỉm, mái tóc dài bị cô tùy ý dùng bút chì vấn ở sau đầu, trên mái lại có sợi tóc rũ xuống, ở trong gió đêm nhẹ nhàng phiêu động, ngẫu nhiên còn đụng tới mặt anh, làm anh có chút ngứa.


Anh lùi ra sau một chút, đang định cự tuyệt, cô lại nói tiếp: “Thế nào, anh không dám cùng em đánh cuộc?”

Có dám hay không?

Lông mày Thương Giác nhăn lại, nhìn cô thật lâu cũng không nói lời nào, không đáp ứng cũng không cự tuyệt.

“Nếu anh không trả lời, em liền coi như anh cam chịu a.” Cô vô lại nói.

Thương Giác có chút rối rắm, anh cũng không thích đánh cược, càng chưa từng nghĩ tới sẽ đem tình cảm ra đánh đố, nhưng đề nghị của cô cũng khá thú vị.

Anh từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thua trong việc thi cử, một lần cũng không có, chỉ cần có thể lấy mãn phân thì anh tuyệt đối chưa từng bỏ lỡ điểm nào.

Khi còn nhỏ còn có người chạy đến trước mặt anh tuyên thệ, nói có một ngày sẽ vượt qua anh, nhưng mà vẫn chưa có người làm được. Bọn họ cho dù liều mạng nỗ lực, cũng không thể thực hiện được, bọn họ cũng không dám chạy tới nói với anh, bởi vì chính bọn họ rất rõ ràng, nói ra chỉ là tự rước lấy nhục

Mà vị học tra trước mặt anh đây, mấy ngày trước cho dù là kiến thức trung học cũng không biết, lại muốn cùng anh đánh cược, nói muốn vượt qua anh, anh hẳn là không nên phản ứng.

Nhưng kỳ quái chính là, bản thân thế nhưng có điểm hưng phấn.

“Kỳ hạn?” Anh nghe được trong miệng mình phun ra hai chữ.

Phùng Tiếu suy xét một chút, trong cốt truyện Thương Giác và Từ Thi Hàm ở bên nhau trước khi thi đại học, thời gian mấy năm cao trung chính là khoảng thời gian bồi dưỡng tình cảm quan trọng nhất, cho nên cô cần ngăn cản bọn họ phát triển trong hai năm này: “Cho đến lúc thi đại học?”

Thương Giác không có phản đối.

“Quyết định như vậy.” Phùng Tiếu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Em tựa hồ đã quên một việc.” Thương Giác gằn từng chữ một nói.

“Không có mà?” Phùng Tiếu giả ngu.

“Vậy hủy bỏ đánh cược.”

Phùng Tiếu thở dài: “A, nhớ ra rồi, nếu là anh thắng, anh nghĩ muốn cái gì?”

Rõ ràng là giả bộ quên, hừ!

Nếu đánh cược thắng, anh là muốn cái gì?

Giống như cũng không có, thứ mà anh muốn, không phải đã đạt được, thì cũng là dựa theo kế hoạch cuộc đời mà sẽ lấy được, anh muốn thứ gì, trước nay đều chưa cần người khác đưa cho.

Thương Giác ngẩng đầu, Phùng Tiếu đang trông mong nhìn anh, ánh mắt kia thế nhưng lại xuất hiện vài phần nghiêm túc, giống như cô rất muốn biết, anh muốn cái gì.

Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện thần sắc nghiêm túc như vậy, so với thời điểm đề nghị lúc nãy còn nghiêm túc hơn.

Anh rũ mắt, nhẹ nhàng cười: “Tiền đặt cược đến lúc đó rồi nói sau đi.”

Phùng Tiếu sửng sốt, hình như đây là lần đầu tiên anh cười như vậy nha, không phải khóe miệng hơi nhếch, cười như không cười, cũng không phải lễ phép mỉm cười, mà là cười thật sự vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Giờ khắc này, cô mới bừng tỉnh đại ngộ, anh bất quá cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, thanh xuân vừa lúc đẹp nhất.

Cô trăm phương ngàn kế hố anh như vậy, có phải hay không có điểm khi dễ người ta?

Kính Linh: 【 Khó có được lúc lương tâm cô đột nhiên trỗi dậy a.】

Phùng Tiếu: 【 Lương tâm lại không thể giúp ta độ kiếp phi thăng, cũng không thể giúp ta hủy diệt kiếp sống độc thân 300 năm, cho nên lương tâm có tác dụng gì? 】

Kính Linh: 【……】

Phùng Tiếu: 【 Ngươi có lương tâm, ngươi đem toàn bộ đại khí vận đều cho ta đi? 】

Kính Linh: 【 Ta là Kính linh, cũng không phải là người, nơi nào có đồ vật như lương tâm đâu, ngài nói đùa. 】

Phùng Tiếu: 【 Ha hả……】

Cô vài giây không nói chuyện, Thương Giác đã tiếp tục giải đề, giống như đối với đánh cược này cũng không chút để bụng, cô có chút buồn bực: “Thương Giác ca ca, anh không thể như vậy nha? Nơi nào có chuyện tiền đặt cược phải chờ tới kết cục mới nói chứ?”

“Vậy không cược nữa.” Thương Giác đạm nhiên nói.

“Phải cược.” Cô thật vất vả mới chờ được cơ hội này. Bầu không khí hòa hợp như vậy, Thương Giác còn đối với cô cảm thấy có lỗi, nếu không bắt lấy cơ hội này, sợ là về sau là liền không có.

Cô thật ra chưa từng nghĩ mình sẽ thua, cho nên cũng không sợ về sau Thương Giác sẽ làm khó cái gì, cô chỉ là rất tò mò, anh rốt cuộc là muốn thứ gì?

Người như anh, gia đình giàu có, cha mẹ cảm tình hòa thuận, đối xử với anh cũng tốt, thân thể khỏe mạnh, lớn lên lại soái, chỉ số thông minh cao, thể dục cũng không tồi, luôn được nữ sinh hoan nghênh, khi còn nhỏ cũng không trải qua đoạn thời gian suy sụp hay âm u gì, anh cơ hồ cái gì cũng đều có, anh sẽ muốn cái gì?

“Cho nên, anh muốn thứ gì a?” Cô làm bộ tùy ý hỏi.

“Muốn biết?”

“Cũng không phải rất muốn, liền nhàm chán hỏi một chút.”

“Em hiện tại có thể nhận thua, tôi liền nói cho em.”

Phùng Tiếu: “……”

Phi, âm hiểm xảo trá!!

“Chuyên tâm học tập, không học tập liền đi ra ngoài.” Thương Giác viết ra vài đề mục trên vở, “Trong nửa giờ phải giải ra.”

Phùng Tiếu ngượng ngùng nhận lấy vở: “Em nếu cùng anh đánh cuộc, về sau liền chính là đối thủ của anh, anh còn đồng ý tiếp tục phụ đạo cho em?”

“Không cần? Vậy có thể đi ra ngoài.”

“Không không không, em cần, Thương Giác ca ca, anh thật tốt.” Phùng Tiếu không chút nào bủn xỉn giơ ngón tay cái lên. Tuy rằng cô đã chuẩn bị tốt tự mình học tập, nhưng có học bá toàn năng như Thương Giác dạy cô, hiệu suất so với việc cô tự học tập cao hơn rất nhiều.

Người tốt?

Thương Giác vỗ nhẹ ngực, vì cái gì đột nhiên cảm thật đắc ý đâu?

Đọc đầy đủ truyện chữ Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP, truyện full Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.