Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 28: Hạ sơn



Vương Hạo Thần mất một chút thời gian để chuẩn bị hành lý cho mình, lại nhờ sư nương Nhạc Thi Dao chuẩn bị giúp mình một ít tông môn nhiệm vụ, bởi vì hắn một chuyến đi này nhất định sẽ tiêu tốn không ít thời gian, nhân tiện có thể đi làm một ít nhiệm vụ để lấy điểm công hiến, đồng thời nhân cơ hội đó tu luyện khả năng thực chiến của bản thân.

Sau buổi tối hôm đó, Vương Hạo Thần cùng Nhạc Thi Dao quan hệ trở nên có chút thay đổi, không còn đơn giản là sư nương cùng đệ tử như trước, lại thêm vào một chút tình cảm mập mờ.

Vương Hạo Thần mặc dù đối với tình cảm nam nữ không rõ ràng lắm, thế nhưng hắn đủ đầu óc để hiểu ra mình tình cảm đối với sư nương không chỉ đơn giản là tôn kính cùng dựa vào như trước, biến hoá này để cho hắn cảm giác có chút không kịp thích ứng.

Còn Nhạc Thi Dao thì lại đang rất hoang mang, bởi vì nàng mặc dù có tình cảm với Vương Hạo Thần, thế nhưng hai người quan hệ sư đồ còn đó, nàng thực sự khó có thể chối bỏ được sự thật này, mà nàng cũng biết, mối quan hệ này sẽ trở thành rào cản lớn nhất giữa mình và Vương Hạo Thần.

Thế nhưng hoang mang thì hoang mang, nàng vẫn tỉ mỉ giúp Vương Hạo Thần chọn lấy nhiệm vụ phù hợp với hắn, đồng thời cũng chọn một ít những vụ có độ khó cao, để cho Vương Hạo Thần sau khi tăng lên tu vi có việc để làm.

Vương Hạo Thần nhìn hơn chục bản thông tin nhiệm vụ trước mà cười khổ không thôi, sư nương đúng là không muốn mình lười biếng đây mà.

Hành lý cùng nhiệm vụ đều đã chọn xong, Nhạc Thi Dao đem một tấm bản đồ được cho Vương Hạo Thần, dặn dò nói:

-Đây là ta trước đây ngẫu nhiên thu được một tấm bảo tàng bản đồ, cái này bảo tàng có lẽ đối với ta không có giá trị gì, nhưng đối với ngươi thì lại là bảo vật vô giá! Nếu ngươi có thể đem cơ duyên ở chỗ đó đạt được, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhiều!

Vương Hạo Thần cẩn thận đem bản đồ cất kỹ, cười nói:

-Đa tạ sư nương!

Sư nương khẽ gật đầu, phất tay nói:

-Tốt rồi, những gì có thể giúp ta đều đã làm, ngươi lần này ra ngoài lịch luyện phải nhớ kỹ, tính mạng là quan trọng, vì thế những lúc quan trọng không cần cậy mạnh, chỉ cần bảo toàn tính mạng là được!

Vương Hạo Thần cười lĩnh hội, đột nhiên hắn tiến lên hai bước, vòng tay ôm chặt lấy Nhạc Thi Dao mềm mại ngọc thể, miệng khẽ nói bên tai nàng:

-Sư nương, người cũng phải bảo trọng!

Nhạc Thi Dao ngọc thể khẽ run lên, khuôn mặt đỏ hồng, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu tình cảm, thấp giọng nói:

-Tiểu tử ngốc! Ngươi đã chiếm ta tiện nghi như vậy, nhất định phải bình an trở về a!

Vương Hạo Thần buông ra nàng, mỉm cười nhìn nàng lần cuối, sau đó liền xoay người cất bước đi về phía Thiên Sinh Môn sơn môn.

Nhạc Thi Dao nhìn theo hắn thân ảnh đang mờ dần, trong mắt có không bỏ cùng lo lắng, thế nhưng cũng có một phần chờ mong, muốn được nhìn hắn bộ dạng sau khi trở về sẽ như thế nào.

Nhạc Thi Dao đưa cho Vương Hạo Thần tấm bản đồ kia, vị trí là chỉ Nhai Đình sơn mạch, cách Thiên gần 100 dặm về hướng phía bắc, là một vùng sơn mạch nhỏ tương đối hẻo lánh, cách tông môn khá xa, bình thường cũng ít có tông môn đệ tử đến đó lịch lãm.

Bởi vì bọn hắn đã quen việc có tông môn che chở, cho dù ra ngoài tu luyện cũng sẽ không đi quá xa, gặp chuyện phiền phức tông môn cường giả có thể nhanh chóng chạy tới cứu viện.

Thế nhưng Vương Hạo Thần biết cứ ở dưới tông môn cánh chim, vậy hắn sẽ không bao giờ trưởng thành được, chỉ có ra ngoài tìm kiếm thuộc về cơ duyên, đồng thời trải qua sinh tử lịch luyện, mới có thể trở thành chân chính cường giả.

Vương Hạo Thần cũng không biết, ngay ở lúc hắn vừa rời khỏi Thiên Sinh Môn không lâu, ba đạo thân ảnh khác cũng nhanh chóng đuổi theo, một người trong số đó, chính là cùng Vương Hạo Thần có một đoạn ân oán, Lục Phong.

Từ sau khi Chúc Ly bại trận, Hồng Thạch Phong người cũng đã không có xem thường Vương Hạo Thần như trước, vẫn một mực chú ý hắn hành tung, đến hôm nay phát hiện hắn đã ra ngoài lịch lãm, liền lập tức phái người đuổi theo, mà Lục Phong thì xung phong lĩnh đội.

Lục Phong nhìn thấy Vương Hạo Thần từ một tên không thể tu luyện đột nhiên tăng mạnh tu vi, dùng một loại tốc độ như vũ bão đuổi theo hắn, lại liên tiếp mấy lần hành hạ hắn tay chân, trong lòng có thể nói là tức giận vô cùng.

Mục đích của bọn hắn lần này, cũng không phải giáo huấn Vương Hạo Thần đơn giản như vậy, mà là muốn trực tiếp giết chết hắn.

Ở trong tông môn cấm chém giết lẫn nhau, thế nhưng ra bên ngoài rồi, coi như Vương Hạo Thần bị bọn hắn giết chết, cũng không có ai nghi ngờ lên đầu bọn hắn.

Từ điểm đó cũng nhìn ra được, Thiên Sinh Môn nhìn vào thì có vẻ đoàn kết, thế nhưng kỳ thực lại âm thầm nội đấu bên trong, hơn nữa còn là vô cùng kịch liệt, cái này cũng nói lên Lý Thiên Dương con người chỉ ăn ngọt không ăn đắng, vô cùng tàn nhẫn, Vương Hạo Thần bởi vì khiến bọn hắn Hồng Thạch Phong mất mặt vài lần, Lý Thiên Dương liền trực tiếp hạ lệnh ám sát đối phương.

Mặc dù chuyện nhỏ này không phải ý chính của Lý Thiên Dương, thế nhưng Lục Phong bọn người ý định hắn làm sao có thể không biết? Thế nhưng hắn cũng không ra tay ngăn cản, chứng tỏ là ngầm đồng ý.

Vương Hạo Thần cũng không biết sau lưng có người đuổi theo hắn, chỉ dựa theo lộ tuyến đi về hướng bắc.

Thiên Sinh Môn thân là đại tông môn xung quanh phạm vi có vô số thành trì, tiểu trấn đóng giữ, theo lộ tuyến, Vương Hạo Thần vừa rời khỏi tông môn, đi một buổi liền có thể gặp được một cái tiểu trấn, gọi là Hoàng Thạch Trấn.

Hoàng Thạch Trấn không lớn lắm, thế nhưng người sống cũng tương đối nhiều, thỉnh thoảng còn có thể gặp được võ giả tán tu.

Vương Hạo Thần lần đầu tiên rời núi đến những nơi như vậy, trong lòng khỏi nói phải có bao nhiêu bỡ ngỡ, đi đâu cũng nhìn cảnh vật xung quanh bằng đôi mắt hiếu kỳ.

Bởi vì hắn dung mạo rất tuấn tú, khí chất lại không dám phàm nhân, vì thế trên đường đồng dạng nhận được không ít ánh mắt quan sát.

Vương Hạo Thần đã đi đường nửa ngày, liền ghé vào một quán ăn nhỏ, kêu một ít món ăn ngồi dùng bữa.

Hắn trước đây đã từng được sư nương giảng qua một ít chuyện ngoài tông môn, vì thế cũng trước khi đi đã nhờ sư nương đem toàn bộ điểm cống hiến còn lại của hắn đổi thành bạc, mặc dù có không nhiều lắm, thế nhưng muốn ăn mấy bữa cơm là không có vấn đề.

Cơm ăn được quá nữa, Vương Hạo Thần đột nhiên phát hiện trước đường phố lại có một đống người đang chen chúc nhau, tính tò mò khiến hắn ngưng thần nhìn kỹ, sau đó liền thấy được một màn để cho hắn phải ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy trên đường chính giữa có một tiểu nữ hài mặc quần áo thô rách rưới đang quỳ gối trước mặt mọi người, trong tay nàng ôm lấy một cái trung niên nữ tử, quần áo đồng dạng rách rưới vô cùng, dung mạo mặc dù xinh đẹp như lại tái nhợt không chút huyết sắc.

Tiểu nữ hài mặc dù bẩn thỉu rách rưới, thế nhưng khuôn mặt lại xinh đẹp vô cùng tự nhiên, hai hàng lông mi dài quyến rũ, mỹ mâu tràn ngập hơi nước, khiến cho người ta thương tiếc trong lòng, mũi cao môi mỏng, nói chung là cực kỳ mỹ lệ, tương lai tất nhiên là một cái mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Người qua đường nhìn thấy dung mạo của nàng, đều thầm khen một tiếng nữ hài thật đẹp.

Lúc này, ở trước mặt tiểu nữ hài cùng người phụ nữ kia là ba cái nam tử thân thể hùng tráng, sau lưng đeo lấy từng kiện vũ khí, rõ ràng là vũ giả.

Ba người khuôn mặt tràn đầy ý dâm nhìn chằm chằm tiểu nữ tử, ánh mắt thô lỗ ở trên người nàng đảo loạn, tựa hồ chỉ hận không thể ngay lập tức lôi nàng lên cùng mình đại chiến một trận.

Một tên trong ba người tham lam nhìn tiểu nữ hài, nói:

-Tiểu cô nương, mẹ của ngươi giữa thanh bạch nhật lấy trộm tiền của chúng ta, chuyện này ba huynh đệ chúng ta không thể tính sổ, ngươi tốt nhất là đi theo chúng ta đi thôi, dùng thân thể của ngươi trả nợ cho mẹ của ngươi a!

-Nói bậy! Ta cùng mẫu thân tuy là nghèo đói, thế nhưng chưa từng cướp bóc của ai! Hơn nữa mẫu thân của ta chỉ là một người bình thường, làm sao có khả năng ở dưới mắt các ngươi cướp đồ, các ngươi rõ ràng là ngậm máu phun người!

Tiểu nữ hài căm hận nhìn hắn, không gì sánh được phẫn nộ hét.

Mọi người xung quanh ánh mắt đồng tình nhìn nàng một cái, bọn họ từng nhiều lần gặp qua mẹ con bọn họ, biết rằng hai người đều là người trung thực, rất được mọi người quý mến, đồng thời cũng biết là ba người kia là đang vu khống hãm hại hai mẹ con bọn họ.

Thế nhưng bọn họ cho dù biết như vậy, cũng không dám ra mặt nói giúp, bởi vì ba người kia có vũ giả tu vi, phàm nhân trong mắt bọn hắn giống như con kiến hôi, người bước ra khẳng định sẽ bị ba người đánh chết.

Truyện convert hay : Độc Y Mẫu Thân Manh Bảo Bảo

Đọc đầy đủ truyện chữ Nghịch Thế Vũ Thần, truyện full Nghịch Thế Vũ Thần thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nghịch Thế Vũ Thần


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.