Người Đến Bên Cạnh Tôi

Người Đến Bên Cạnh Tôi - Chương 42



Đối với một vài người mà nói, nấu ăn có thể là sở thích hứng thú, cũng có thể là điều thiết yếu không thể không học trong cuộc sống.

Nhưng với Giang Tùy Châu và Quan Hề, ngày thường có người làm xong cơm hầu hạ tận miệng, thì không phải là kiểu người xem nấu ăn là sở thích, phòng bếp chính là cấm địa, minh chứng là món bò khoai tây ăn vào mắc ói do Quan Hề làm trong một lần nào đó.

Hơn nữa Quan Hề cho rằng, Giang Tùy Châu và cô đều là kẻ tám lạng người nửa cân ở phương diện này, nên cô thật sự không nghĩ anh sẽ bước vào phòng bếp.

“Em chỉ đùa chút thôi, em không ăn đâu, thật đó.” Quan Hề đứng ở cửa phòng bếp, rất chi là lo âu, “Anh đừng làm cháy phòng bếp của nhà Lãng Ninh Y.”

Giang Tùy Châu không lên tiếng, mở tủ lạnh ra bắt đầu xem có gì có thể nấu không.

Quan Hề: “Em chưa từng thấy anh nấu ăn.”

Giang Tùy Châu quay đầu nhìn cô: “Sẽ không làm em ngộ độc chết đâu, đi tắm đi.”

Quan Hề: “…. À.”

Dường như Giang Tùy Châu không thể không làm rồi, cuối cùng Quan Hề không ngăn cản anh nữa, nhanh chóng về phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái rồi đi ra.

Lúc này Giang Tùy Châu vẫn còn ở trong phòng bếp, nhìn tấm lưng kia, trông có vẻ bình tĩnh ghê.

Quan Hề đi tới sau lưng anh, dò đầu qua nhìn vào nồi: “Bò bít tết hả anh?”

Giang Tùy Châu bấm thời gian trên đồng hồ đeo tay, lật mặt thịt: “Trong tủ lạnh nhà cô ấy không có gì ổn, chỉ có miếng thịt bò này miễn cưỡng được nhất.”

Quan Hề kinh ngạc: “Anh biết làm món có độ khó cao như vậy sao?”

Giang Tùy Châu ra hiệu về phía chiếc điện thoại để bên cạnh: “Lên mạng.”

Quan Hề ngượng ngùng đứng thẳng người lại: “Trước kia em cũng lên Baidu đó.”

“Em nói món bò khoai tây của em sao?” Giang Tùy Châu nhớ lại, cau mày nói: “Nhưng thiên phú của em không đủ.”

“….”

Giang Tùy Châu: “Được rồi, ngồi xuống đi, xong ngay đây.”

Có vẻ hơi dọa người đấy.

Quan Hề ngồi xuống bàn ăn, cảm giác có hơi mờ mịt.

Nhị Cẩu thật sự nấu ăn, hơn nữa còn rất ra hình ra dáng.

“Nếm thử chút đi.” Giang Tùy Châu bưng đồ ăn ra.

Quan Hề nhìn đĩa bò bít tết kết hợp cùng trứng và bông súp lơ, hồi lâu sau vẫn không động đậy.

Giang Tùy Châu thấy vậy thì ngồi xuống chỗ bên cạnh cô, đẩy đĩa thức ăn về phía mình, cầm dao nĩa lên bắt đầu cắt. Sau khi cắt được miếng thứ nhất, anh cho vào miệng mình trước, nhai mấy lần rồi nuốt xuống, đánh giá đúng sự thật: “Không có độc, chín bảy phần, mùi vị tạm được.”

Sau khi nói xong, anh lại cắt một miếng, xiên vào nĩa đưa đến bên miệng Quan Hề: “Ăn nào.”

Quan Hề chuyển tầm mắt từ mặt anh sang miếng thịt, lại từ miếng thịt sang mặt anh.

Đèn đuốc ở phòng ăn sáng ngời, một tầng ánh sáng trắng phủ xuống tóc và mặt anh, trông sạch sẽ và gọn gàng. Lúc này, trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi cao cấp, cúc ở cổ áo không được cài, tay áo xắn lên.

Rõ ràng người này từ sợi tóc đến ngón tay đều tràn đầy vẻ cao quý không chạm nước dương xuân, nhưng bất ngờ là tất cả các cử chỉ trong giờ phút này đều trở nên “hiền lương thục đức”.

Quan Hề nhất thời tắt cả giọng, có lẽ đã bị ma xui quỷ khiến, cô thật sự mở miệng ra.

Giang Tùy Châu đưa miếng thịt vào miệng cô.

Quan Hề yên lặng nhai hai cái, “Ừm….”

“Thế nào.”

“Có đúng là chín bảy phần không, có hơi cứng.”

Giang Tùy Châu nhíu mày: “Vậy sao, trên mạng nói làm theo thời gian này là chín bảy phần mà.”

“Nhưng em cảm thấy không phải bảy phần, mùi vị thì…. Hơi mặn.” Quan Hề đảm nhiệm chức như một cơ thể con người vv, chậm rãi cảm nhận, “Anh cảm thấy mùi vị có được không? Em cảm thấy không được lắm….”

Giang Tùy Châu biết tính tình của Quan Hề, lúc cô muốn tìm ra khiếm khuyết, 365 độ, độ nào cũng nhúng tay vào được.

Vì vậy anh không phản bác, lại cắt một miếng đút cho cô, “Lần đầu tiên phải chờ tiến bộ hơn nữa, nhưng so với lần trước em làm…. Hẳn là em có thể cảm giác được sự khác biệt.”

Quan đại tiểu thư há miệng ăn thịt, không cãi lại, quả thật mấy món cô làm trước kia có hơi thương cảm.

Giang Tùy Châu: “Ăn nhiều chút, ăn no rồi đi ngủ.”

Nói đến ngủ, Quan Hề nhớ ra lúc này đã là đêm khuya, thế mà cô lại ăn bò bít tết giữa đêm khuya…. Đúng là gặp ma rồi.

Cô cản chiếc nĩa Giang Tùy Châu sắp đưa tới, lúc vừa định mở miệng nói cô không ăn nổi nữa, thì bên phía lối ra vào có tiếng mở cửa vang lên.

“Hề Hề, tớ về rồi.” Giọng của Lãng Ninh Y truyền đến, “Cậu có ở nhà chứ? Còn chưa ngủ hả? Này, tên Nhị Cẩu nhà cậu không mang cậu đi làm gì chứ —–“

Khi Lãng Ninh Y nói câu này xong thì cô ấy đã đi vào rồi, mới vào trên mặt cô ấy vẫn còn chưa sự phấn khởi của men say. Nhưng thời điểm cô ấy thấy Quan Hề ngồi ở bàn ăn, ngoài ra còn có…. Giang Tùy Châu, sự phấn khởi của cô ấy nhất thời tựa như thủy triều xuống vậy, biến mất bặt âm vô tín.

“….”

“…….”

Sau khi trố mắt nhìn nhau, Lãng Ninh Y lui về sau một bước, sắc mặt hơi đơ cứng.

Quan Hề: “Về rồi à, đói không, muốn ăn gì không? Ăn bò bít tết không?”

Lãng Ninh Y cười khan một tiếng: “Cái này…. Giang tổng, anh cũng ở nhà tôi à.”

Giang Tùy Châu: “Ừ.”

“…. Hai người đang ăn khuya sao?” Lãng Ninh Y nhìn qua, rõ ràng thấy đó đó là thức ăn và chén đĩa nhà mình, “Tự làm hả?”



Quan Hề lập tức nói: “Tớ không có tự làm, là anh ấy kiên quyết lấy bò bít tết của cậu, không liên quan đến tớ.”

Giang Tùy Châu: “Thật ngại quá, nếu cô Lãng cần, lần sau tôi bảo trợ lí mang thêm mấy phần bò bít tết đến.”

“Không cần, không cần, không cần đâu!” Lãng Ninh Y hoảng sợ trước chuyện Giang Tùy Châu tự mình xuống bếp ở nhà cô để làm đồ ăn cho Quan Hề ăn, “Không cần mang đến, không sao, không sao.”

Lãng Ninh Y lại lui lại thêm mấy bước, “À thôi, hai người tiếp tục đi, tiếp tục đi, tớ về phòng nghỉ ngơi. Yên tâm! Nhà tớ cách âm rất tốt, hai người có làm gì tớ cũng không nghe thấy đâu.”

Quan Hề: “…?”

Rầm một tiếng, Lãng Ninh Y chạy vào phòng ngủ của mình, ngăn cách với đời.

Giang Tùy Châu thấy vậy mới đứng dậy: “Nếu bạn em về rồi thì anh đi trước nhé.”

“Ừm.”

Má Quan Hề hơi phồng lên, vì miếng thịt anh cắt vừa nãy có hơi lớn.

Giang Tùy Châu nhìn qua, trong mắt chan chứa ý cười, đưa tay sờ đầu cô rất tự nhiên: “Ăn nhiều vào nhé, em gầy quá rồi.”

“…”

Quan Hề cảm thấy sau ót mình nóng lên.

**

Ngày hôm sau.

Sau khi Quan Hề thức dậy, ăn bữa sáng xong thì làm ổ luôn trong thư phòng, xác nhận thời gian gặp mặt kế tiếp với mấy công ty, họ cũng biết đến những “tác phẩm” trên mạng của cô, nhưng cô vẫn cần phải đến đó khảo sát điều kiện công ty của họ một chút.

Xác nhận xong, điện thoại để kế bên vang chuông.

Quan Hề nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, thở dài, vẫn bấm nghe.

“Alo.”

“Alo, Hề Hề à.”

“Bà nội ạ.”

Thôi Minh Châu: “Đang làm gì đó? Ở nhà Ninh Y có quen không cháu?”

Quan Hề: “Cháu rất quen ạ.”

“À…. Thế à, cháu cũng biết hai ngày nữa là sinh nhật của ông nội nhỉ, ông ấy rất hi vọng cháu sẽ đến, cháu xem, mỗi lần sinh trước cháu đều đến, nếu năm nay trống chỗ, ông nội cháu sẽ rất buồn đó.”

Chuyện Thôi Minh Châu ngoài sáng trong tối khuyên cô về nhà đã diễn ra nhiều lần trong mấy ngày liên tục, những lí do có thể mượn cô đều đưa ra cả rồi, duy chỉ có chuyện sinh nhật của ông nội là cô không cách nào nói không được.

Ban đầu lúc chưa biết chân tướng, cô đau lòng, khổ sở vì Ngụy Thiệu Mẫn thích Quan Oánh hơn. Sau khi biết sự thật, vết thương lòng này biến thành sự oán hận khó chịu, cô hoàn toàn mất hết sự mong đợi vào Ngụy Thiệu Mẫn, nhưng đối với Quan Hưng Hào luôn cưng chiều cô từ nhỏ, chuyện gì cũng đồng ý cho cô, thì Quan Hề lại nảy sinh cảm giác mâu thuẫn rất lớn.

Đúng là lúc đầu ông không biết mẹ cô mang thai, nhưng chuyện ông làm sai khiến mẹ chịu tổn thương là thật.

Ông giấu giếm cô, để khoảng thời gian đó cô nghi ngờ bản thân rất nhiều là thật, nhưng ông chiều chuộng, yêu thương cô để cô trưởng thành trong sự vui vẻ hạnh phúc cũng là sự thật.

Cô tin rằng nếu Quan Oánh không bao giờ trở lại, cả đời này ông cũng sẽ không nói cho cô biết mọi việc, nuôi cô trong tháp ngà voi. Nhưng thực tế thì Quan Oánh đã quay về, tất cả đều rối bòng bong, tất cả sự thật đều được phơi bày.

Cô giận Quan Hưng Hào, nên một mực không muốn nghe điện thoại của ông, không muốn gặp ông. Nhưng sâu trong nội tâm cô lại đang đấu tranh với một bản thân khác, Quan Hưng Hào làm sai, nhưng không thể phủ nhận ông đã đối xử tốt với cô từ nhỏ đến lớn.

Thôi Minh Châu: “Bà nội biết cháu vẫn đang rất giận, bà đã mắng ba cháu một trận té tát rồi, gần đây ba cháu cũng rất tự trách, ông nói đáng nhẽ nên nói cho cháu biết từ sớm, nhưng quả thật ông rất sợ cháu sẽ oán hận mình…… Hề Hề, cả nhà bà đều rất có lỗi với mẹ cháu, nếu lúc đầu không có chuyện vô liêm sỉ do ba cháu gây ra, thì ông bà nội đều hy vọng mẹ cháu trở thành con dâu của mình.”

“Bà nội, cháu biết rồi, bà đừng nói chuyện này nữa ạ….”

“Được được được, bà nội chỉ muốn nói với cháu rằng mọi người đều rất yêu cháu, luôn tôn trọng cháu.” Thôi Minh Châu nói, “Cháu đó, sẽ vĩnh viễn là đại tiểu thư của nhà họ Quan, điều này tuyệt đối sẽ không thay đổi.”



Sau đó Thôi Minh Châu nói thêm rất nhiều, Quan Hề thật sự không chịu nổi nữa, nói mình sẽ đến tiệc sinh nhật của ông nội. Thôi Minh Châu vừa nghe cô đồng ý, lúc này mới vui vẻ cúp điện thoại.

Hai ngày sau, Quan Hề mang chiếc áo khoác đã mua ở trung tâm mua sắm đi, chuẩn bị tặng cho người được chúc thọ hôm nay là ông nội, tiền là mượn nợ từ Lãng Ninh Y. Dĩ nhiên, cô cũng đã thề sau khi mình nhận được tiền từ công việc sẽ trả nợ cho Lãng Ninh Y trước ánh mắt không chút tín nhiệm nào của cô ấy.

Quan Hồng thích náo nhiệt, lúc tổ chức tiệc sinh nhật đã mời rất nhiều người đến chúc mừng, vào dịp này mỗi năm, đám con cháu họ cũng tụ tập đầy đủ. Lúc Quan Hề và Lãng Ninh Y cũng đến nhà của hai ông bà Quan gia, thân thích và bạn bè đều đến đông đủ, cả một đường từ cửa vào đều gặp được người quen.

Sau đó cô đi vào phòng tiếp khách của ông bà nội, đúng như dự đoán, Quan Hưng Hào cũng ở đây.

Thấy cô đi vào, Quan Hưng Hào lập tức đứng lên, ông nhìn cô, trên khuôn mặt người giữ chức vị cao lâu năm giờ đây lại tràn đầy sự bứt rứt.

“Hề Hề….”

Trong lòng Quan Hề bực bội phiền muộn, chỉ nhìn ông, tiếp đó cũng không lên tiếng nói gì, đi thẳng đến bên cạnh Quan Hồng: “Ông nội, sinh nhật vui vẻ ạ, đây là quà cháu tặng cho ông.”

Quan Hồng thấy Quan Hề tới, trên mặt hiện lên sự vui vẻ: “Được, được, Hề Hề có lòng quá.”

“Vâng, hy vọng ông nội phúc như Đông hải, thọ tựa Nam sơn ạ.” Quan Hề mỉm cười, “Hôm nay phải đón sinh nhật vui vẻ ông nhé, cái đó…. Cháu còn có chút việc, cháu xin phép đi trước ạ.”

“Này này —–“ Quan Hồng lập tức cầm cổ tay cô kéo lại, “Sao lại đi rồi, ai nói là được đi rồi.”

Quan Hề: “Cháu còn có việc mà….”

Quan Hồng liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy tính nhỏ của cô, hôm nay vất vả lắm mới gọi cháu gái mình mong ngóng trở lại, không thể cứ để cô rời đi như vậy được, Quan Hồng giả vờ tức giận nói: “Cháu nói như vậy thật là bất hiếu, có chuyện gì còn quan trọng hơn cả sinh nhật của ông nội cháu sao, tối nay cháu không được phép đi, ngồi xuống, nói chuyện với ông bà nội.”

Quan Hề: “….”

Lãng Ninh Y thấy Quan Hề bị hai ông bà giữ lại, cô ấy cũng không quấy rầy nữa, đi ra ngoài sân, chào hỏi mấy người bạn có quen biết.

“Ninh Y, hôm nay Quan Hề không tới à?” Có người hỏi.

Lãng Ninh Y: “Dĩ nhiên là có tới chứ, đang ở trong nhà đó, bị ông nội cô ấy giữ lại rồi.”


“Hôm nay Ngụy Thiệu Mẫn không xuất hiện, à mà Quan Oánh có đến á, các cậu có thấy cô ta ở đâu không?” Đám người này ngoài mặt không nói, nhưng nội tâm lại rất hiếu kì chuyện của nhà họ Quan.

“Bọn tôi vừa mới đến, gặp cái gì mà gặp.” Lãng Ninh Y cảm thấy kì lạ, “Mà gặp thì sao vậy?”

“Bọn tôi đều tó mò Quan Hề sẽ có thái độ gì, trước đây cho rằng Quan Hề không phải con ruột, rất nhiều người đều cảm thấy Quan Oánh đã nắm chắc phần thắng, dù sao thì Quan Hề cũng bị buộc phải chủ động rời khỏi Quan thị mà, đúng không, bây giờ có chuyện này, tình thế đã hoàn toàn thay đổi rồi.”

Lãng Ninh Y lạnh lùng cười một tiếng: “Hờ, Hề Hề nhà tôi còn lâu mới quan tâm đến cô ta.”

“Vậy cũng chẳng sao, nghe nói ông nội Quan vì muốn bồi thường cho Quan Hề nên đã chuyển lại cổ phần Quan thị cho cô ấy, còn có rất nhiều bất động sản và các loại vốn đều chia cho Quan Hề…. Ôi, Quan Hề sắp lên trời rồi.”

“Hả?” Lãng Ninh Y kinh ngạc nói, “Thật hay giả vậy? Sao tôi không biết.”

“Chuyện này tớ nghe được từ người lớn nhà tớ, vẫn chưa chắc chắn lắm, có lẽ Quan Hề cũng không biết đâu.”

Lãng Ninh Y líu lưỡi không nói nên lời, quay đầu nhìn, vị phú bà đang tập trung làm việc này có biết mình sắp giàu đến chảy cả mỡ không nhỉ…..

**

Quan Hề ở trong nhà trò chuyện cùng hai ông bà hồi lâu, vất vả lắm mới dỗ ông bà rằng mình sẽ không len lén bỏ đi, họ mới chịu bỏ qua cho cô, rồi cho cô đi ra sân ngoài.

Sau khi đi ra từ nhà, thấy Lãng Ninh Y đang ở bên đình xa xa kia, cô đi thẳng tới. Nhưng lúc đến gần, mới phát hiện bên mé phải đình có mấy khuôn mặt quen thuộc mà không muốn nhìn thấy lắm. Ví dụ như Ngụy Tử Hàm này, Quan Oánh này.

Quan Hề không nhìn mấy người họ nhiều, mắt nhìn thẳng qua bên kia, đi thẳng đến chỗ Lãng Ninh Y.

“Quan Hề, cậu tới rồi.” Bạn bè đều lên tiếng chào hỏi cô, mà tiếng chào này cũng hấp dẫn sự chú ý của những người đang nói chuyện khác.

Cả đám rối rít chào hỏi Quan Hề rồi đi sang đó ngồi, cô ngồi xuống vị trí chính mà những người khác đã dành ra cho mình.

“Quan Hề, đã lâu không gặp, nếu không phải lần này tớ đến dự sinh nhật của ông nội Quan với ba, chắc sẽ không gặp được cậu.”

“Đúng đó đúng đó, à mà chiếc váy cậu mặc trông đẹp quá, đây là mẫu mới của mùa này sao?”

“Quan Hề này, cậu chăm sóc da ở đâu đấy, mỗi lần gặp cậu đều có trạng thái rất tốt.”

“Tuần tới là sinh nhật của tớ, cậu có muốn đến chơi không, cùng đi hải đảo nhé.”

“Cuối tuần tớ có triển lãm tranh, lát nữa đưa vé cho các cậu nhé, cậu nhớ đến xem thử nha.”



Bên cạnh ngoại trừ Lãng Ninh Y thì đều là một số người Quan Hề không quá thân thiết, nhưng đều là người cùng thế hệ theo người nhà đến chúc thọ Quan Hồng, Quan Hề đã quen với việc này, có lúc sẽ đáp lại đôi câu, còn phần lớn thời gian đều sẽ nói chuyện phiếm với Lãng Ninh Y.

Lãng Ninh Y: “Có người nói ông nội tặng cậu một phần gia sản, thật hay giả đó?”

Ngón tay Quan Hề vuốt ve bụng ly cocktail: “Vừa rồi có nói đến.”

“Vậy cậu trả lời thế nào?”

“Tớ nói tớ muốn làm chuyện mình thích.”

Lãng Ninh Y hít một hơi, nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó ông nội nói chuyện này không ảnh hưởng gì, ông cho là việc của ông, tớ chơi thì cứ việc chơi.” Quan Hề nói đến đây lại bày tỏ sự bất mãn, “Cái gì mà tớ chơi cứ việc chơi, đó gọi là chơi sao? Tớ nghiêm túc đó có được không hả.”

Lãng Ninh Y lập tức giơ ngón cái: “Tớ cảm thấy ông nội cậu nói đúng mà! À ý tớ nói là ba chữ ‘không ảnh hưởng’ ấy!”

Quan Hề nhìn cô.

Lãng Ninh Y nói: “Vốn cũng đúng mà, nếu cậu không thích giải quyết chuyện của công ty, vậy cậu làm một cổ đông lớn là tốt rồi, mấy chuyện lẻ tẻ giao cho cấp dưới làm đi, mình thì làm những việc mình thích.”

Quan Hề há miệng muốn nói gì đó, Lãng Ninh Y lại nói tiếp: “Bạn học Quan Hề à! Đạo đức xem tiền như rác này diễn ra mấy ngày là đủ rồi, nên cất đi thôi! Những thứ kia vốn đều thuộc về cậu, nếu cậu không cần thì tất cả đều vào túi Quan Oánh đó.”

Quan Hề hơi sửng sốt, trừng mắt nhìn cô ấy: “Nằm mơ à.”

“Đúng chứ?!” Lãng Ninh Y nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng là đồ ông nội cho cậu, đó là ông nội ruột của cậu mà, đối xử với cậu tốt như vậy, cậu đừng khách sáo. Tóm lại nếu cậu để lại thì chẳng khác gì chắp tay nhường cho Quan Oánh cả.”



Đương nhiên Quan Hề không phải là kiểu người “xem tiền như rác”, chỉ là đột nhiên cô đã tỉnh ngộ ra, muốn làm những chuyện mình thích thôi.

Có mấy lời Lãng Ninh Y nói đúng, tuyệt đối không thể để Quan Oánh kiếm hời, cô nhường hết như vậy, cũng rất có lỗi với người mẹ đã ra đi của mình.

Quan Hề ngồi tại chỗ một hồi, nhưng sau đó những người bên cạnh thật sự nói quá nhiều, cô không muốn nghe nữa, đứng dậy đi ra ngoài. Vốn muốn đi đến một nơi yên tĩnh hơn, nhưng lúc đi qua hành lang thì gặp phải Quan Oánh.

Đúng lúc Quan Oánh đứng ngay giữa ngưỡng cửa, Quan Hề đi tới, nói không nhẹ không nặng: “Nhường một chút.”

Quan Oánh di chuyển sang một bên, Quan Hề gật nhẹ đầu, đi qua.

“…. Bây giờ cô rất đắc ý phải không.” Đột nhiên, giọng nói của Quan Oánh đứng bên cạnh vang lên.

Quan Hề khẽ nhíu mày, dừng bước: “Đắc ý? Đắc ý cái gì.”

Quan Oánh cắn răng, lúc ngước mắt lên lần nữa thì đôi mắt đã hơi đỏ hoe: “Tất cả mọi người đều đang nịnh hót cô, tất cả mọi người đều xem cô là trung tâm… Bây giờ mẹ tôi cũng rời khỏi Quan gia, có phải cô rất đắc ý không?”

Quan Hề cười một tiếng, lần này cách nói chuyện có hơi hời hợt: “Quan Oánh, mẹ cô rời đi là vì họ không hợp nhau, đây đều là chuyện lúc trước của họ, liên quan gì đến tôi.”

“….”

“Còn nửa câu đầu ấy. À, có thể cô không biết, mấy chuyện nịnh hót hay xem tôi là trung tâm không phải là chuyện hiếm lạ gì, từ nhỏ tôi đã như vậy, có gì hay mà đắc ý.”

Quan Hề cao cao tại thượng, năng lực công kích người khác không chút khách sáo đã trở lại.

Mặt Quan Oánh hơi biến sắc, khoảng thời gian này cô ta sống không tốt, người trong giới này vốn đã xem thường cô ta, bây giờ Quan Hề trở lại, những người này đều nịnh hót cô.

Ba mẹ cãi nhau, nhìn tình hình cũng biết là không tốt. Còn có ông bà nội, anh chị em, hiển nhiên đều đứng về phía Quan Hề, trong mắt họ, cô ta luôn luôn kém hơn Quan Hề.

“Cái này công bằng sao?” Quan Oánh mím chặt cô, “Dựa vào cái gì chứ….”


“Dựa vào việc tôi là Quan Hề!” Quan Hề cười gằn, cô thật sự không nhịn được nữa, dựa vào cái gì dựa vào cái gì, sao cô ta lại lắm dựa vào cái gì thế không biết.

“Quan Oánh, khôn ngoan thì đừng dong dài những thứ này trước mặt tôi nữa, mấy lời oán trách này của cô tôi nghe một lần là quá đủ rồi, cô đòi công bằng với tôi hả? Những việc cô gặp phải trước kia là do tôi tạo thành sao? Tôi cần phải bồi thường cái gì cho cô à? Cái này thì liên quan quách gì đến tôi?”

“Giữa chúng ta không ai nợ ai. À không đúng, cô vẫn thiếu tôi đấy, tôi vẫn còn nhớ mấy lời cô nói trước cửa phòng tôi đấy, chỉ là tôi không muốn truy xét với cô. Nên cô hãy nghe cho kĩ, sau này an phận thủ thường thì tôi có thể chứa chấp cô, nếu cô không thể làm được, thể nào cũng phô trương sự đáng thương trước mặt người khác….”

Quan Hề đẩy cằm cô ta lên, “Cô có tin không, tôi có thể khiến cô trong suốt đến mức triệt để hơn nữa đấy.”

Quan Hề không phải là người dễ chọc vào, ngang tàng nguy hiểm, tính khí động chút đã nổ tung. Trước đây Quan Oánh có nghe Ngụy Tử Hàm nói qua như vậy, nhưng cô ta cũng chỉ nghe nói mà thôi, nói trắng ra thì trước đây cô ta chưa từng cảm nhận trực diện bao giờ.

Nhưng vào giờ phút này, khi Quan Hề không hề kiềm chế chút nào nữa, thật sự bắt đầu đối địch với cô ta, Quan Oánh mới phát hiện cảm giác bị áp bức trực diện đúng là làm lòng người hoảng loạn. Dường như chỉ một giây kế tiếp thôi cô ta sẽ trở nên giống như lời cô nói, sẽ trở nên trong suốt một cách triệt để nhất trong mắt mọi người.

Môi Quan Oánh giật giật, sắc mặt hơi tái.

Quan Hề khoanh hai tay trước ngực, sau khi thu lại sự tàn ác, giọng nói cũng cố gắng chậm lại: “Tôi nói này, chắc bây giờ cô đã tỉnh ngộ rồi ha. Sống mà biết đủ thì luôn vui vẻ? Đúng vậy, chính là cụm từ này, không phải cô có rất nhiều sao.”

Điều tốt của cô ta là có mẹ, chỉ riêng điều đó đã đủ để cô đau lòng rồi.

Quan Hề khẽ hừ một tiếng: “Không phải Ngụy gia đối xử với cô rất tốt sao? Cô nói xem cô để mắt rong chơi khắp nơi như vậy làm gì, cô ăn được gì sao?”

Quan Oánh cắn cắn môi: “Tôi cũng là người của Quan gia.”

“Đúng vậy, chẳng ai nói cô không phải cả.” Quan Hề nhìn chằm chằm thẳng vào cô ta, “Nhưng so với chị cô là tôi ấy, thì sức nặng của cô ở Quan gia không đáng là bao đâu, biết không?”

Riêng về khoản độc mồm độc miệng này của Quan Hề, sao Quan Oánh có thể là đối thủ của cô được, cuối cùng khuôn mặt cô ta đanh lại, trắng xanh, không muốn nghe Quan Hề tự đắc nữa, quay đầu đi ngay lập tức.

Quan Hề nhìn bóng lưng của cô ta, ánh mắt hơi lạnh. Rau xanh mà còn muốn làm bò bít tết trước mặt cô à, không nhìn lại xem mình có đủ tư cách không sao.

Trước kia cô khách sáo với cô ta là vì sâu trong nội tâm, cô cảm thấy có lẽ mình thật sự chiếm mất vị trí của cô ta, cũng là vì Ngụy Thiệu Mẫn. Nhưng bây giờ…. Cũng vì Ngụy Thiệu Mẫn, cô đã hoàn toàn không đố kỵ với cô ta nữa rồi.

Đã từng có duyên mẹ con, vì quá khứ sai lầm và sự thiên vị sau đó, cái duyên ấy đã biến mất hoàn toàn.

Quan Hề đứng tại chỗ, lúc sau định đi về đầu bên kia hành lang, nhưng vừa mới quay người, đã thấy có hai người đứng ở trước mặt mình cách đó không xa, một người là Tống Lê, một người là Giang Tùy Châu.

Quan Hề hơi sững sốt: “…. Hai người đến đây lúc nào.”

Tống Lê lặng lẽ lên tiếng chào, cười ngượng nói: “Vừa mới đến, chỉ vừa mới đến thôi.”

Giang Tùy Châu bước đi lên, Quan hề hỏi: “Hồi nãy hai người nghe trộm em nói chuyện à?”

Giang Tùy Châu: “Không tính là nghe lén, đúng lúc đi ngang qua.”

Quan Hề: “Vậy anh không thể trực tiếp đi ngang qua à, còn phải nghe em và Quan Oánh nói chuyện xong mới xuất hiện.”

“Không thể, muốn xem.”

Quan Hề: “Muốn….. Muốn xem?”

Giang Tùy Châu hơi nghiêng đầu, hôm nay Quan Hề mang một đôi giày cao gót ước chừng khoảng 10cm, kéo gần khoảng cách giữa anh và cô. Lúc này cô rất có khí thế, cả người đều toát lên vẻ tự đắc công kích.

Giang Tùy Châu quan sát cô một lượt, nói: “Như vậy mới chính là em.”

“Cái gì cơ?”

Giang Tùy Châu không đáp, chỉ nói tiếp: “Mấy người trước sau khi làm bò bít tết cho em, anh về nhà có thử lại mấy lần.”

“Hả? Sau đó thì sao.”

“Sau đó phát hiện có thể phải xem loại thịt bò nữa, loại bít tết khác nhau thì thời gian áp chảo cũng khác nhau.” Giang Tùy Châu nói, “Anh đã nghiên cứu rồi, có lẽ thời gian chờ đã đúng, ngày mai em đến nhà thử chút nhé.”

Không phải trước kia người này từng nói vào phòng bếp là ở không đi gây sự à, sao bây giờ lại tự mình nghiên cứu.

Quan Hề hơi chấn động, đến mức khi mở miệng nói chuyện lại lắp bắp không rõ lời: “Em, em có việc. Ngày mai em còn có việc quan trọng, không đến đâu.”

Ngày mai Quan Hề hẹn người “phỏng vấn”, thật sự có việc.

“Em còn phải đi tìm ông nội, đi trước nhé.” Sau khi nói xong, Quan Hề đạp giày cao gót, cạch cạch cạch, bước đi rất nhanh.

Tống Lê thấy Quan Hề rời đi mới đi tới.

“Này, hai người nói gì vậy?”

Giang Tùy Châu: “Không có gì, bảo cô ấy ngày mai đến nhà ăn cơm.”

“Cô ấy có đồng ý không?”

“Không.”

Tống Lê thở phù một tiếng: “Hai người chia tay rồi thì là chia tay, cái cậu này….. Người anh em à, cậu hơi cố chấp đó.”

Ánh mắt Giang Tùy Châu vẫn thờ ơ nhìn bóng lưng đang dần đi xa của Quan Hề, không nói gì.

Tống Lê: “Này, vừa rồi cậu cũng nghe được rồi chứ, đại tiểu thư này rất khó đối phó đó, cậu nhìn dáng vẻ công kích Quan Oánh kia đi, rất tàn bạo nha, người bình thường thật sự không thể ngăn được.”

Giang Tùy Châu: “Cô ấy nói không sai.”

“Đúng là không sai, nhưng tính cách cô đại tiểu thư đó ngang ngược quá đáng.” Tống Lê choàng vai anh, hỏi: “Trông người rất xinh đẹp, không sai, nhưng tính tình quả thật quá gay gắt, từ nhỏ đến lớn, không có ngang ngược nhất, chỉ có ngang ngược hơn. Cậu nói xem, rốt cuộc cậu thích cái gì ở cô ấy?”

Giang Tùy Châu trầm tư trong chốc lát, hời hợt nói: “Thích cô ấy vừa xinh đẹp vừa ngang ngược.”

“…..”

__

Lời tác giả:

Tống Lê: Hỏi một cái cô đơn.

Đọc đầy đủ truyện chữ Người Đến Bên Cạnh Tôi, truyện full Người Đến Bên Cạnh Tôi thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Người Đến Bên Cạnh Tôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.