Phiêu Miễu Chi Lữ

Phiêu Miễu Chi Lữ - Chương 28



"Ta muốn vũ khí và khải giáp." Lý Cường thuận miệng nói.
Nạp Nạp Đôn lại càng hoảng sợ,nói: " Chúng ta không có trang bị này a? Cái này…cái này… phải làm sao?" Trong lòng nghĩ thầm: " Vừa rồi ngươi còn nói vũ khí trang bị không có, sao lại mau quên vậy."
Lâm Phong Hợp và Nạp Thiện cũng đều khẩn trương nhìn Lý Cường, hai người bọn họ cũng không nghĩ tới Lý Cường lại nói như vậy.
Lý Cường sửng sốt, không khỏi tức cười nói: " Ây, các ngươi hiểu lầm rồi, ý ta là muốn nhìn thấy vũ khí và trang bị của nơi này, để ta có thể nghiên cứu cấu tạo của nó, như vậy mới có thể bắt đầu chế tạo đó."
Nạp Nạp Đôn khó thể tin nói: " Điều này làm sao có thể, cách chế tạo thương, vũ khí đặc hữu chuyên môn,cần phải có kích thước quy mô rất lớn, không phải vài người là có thể chế tạo, không tin ngươi có thể hỏi Thản Ca, hắn có học qua một chút cách chế tạo vũ khí đó."
Lý Cường mừng rỡ cười nói: " Thật tốt quá,mau đưa Thản Ca tới đây. Đi, chúng ta trở về rồi nói." Trong lòng nghĩ thầm: " Ta chính là đệ tử của môn phái chế khí nổi tiếng tại tu chân giới, ta thật không tin ta không thể chế ra được vũ khí của các ngươi."
Về tới phòng, Thản Ca cũng đã chạy lại.
Nạp Nạp Đôn đem lời nói vừa rồi nói ra một lần, nói: " Thản Ca, ta nhớ ngươi tiếp xúc qua với nhóm chế tạo vũ khí, ngươi xem, chúng ta có thể tự mình chế tạo vũ khí hay không?"
Thản Ca hơi khó khăn nói: " Quá khó khăn, cơ hồ không có khả năng, nơi này chủng loại quáng thạch đúng là đủ rồi, lại còn có tinh quáng, vấn đề là chúng ta không có thiết bị, không có vũ khí chế tạo tích thương đồng hành, làm sao mà tạo?"
Tất cả mọi người trầm ngâm, không hẹn mà cùng nhìn Lý Cường, xem hắn có biện pháp gì không.
Trong tim Kiều Vũ Hồng cũng đã rối lên, thấy Lý Cường gặp khó khăn, hận không thể giúp hắn được một tay, nhưng mình lại không có bản lãnh này, nàng bất an nhìn mọi người, trong lòng âm thầm ngầm cầu khẩn, cầu thần linh phù hộ cho hắn có biện pháp giải quyết.
Lý Cường biết rất khó giải thích cho mọi người nghe về sự cao minh của việc chế luyện khí nơi tu chân giới, cười nói: " Đừng có khẩn trương như vậy có được hay không, ta đã nói có thể giải quyết thì tất nhiên sẽ làm được, bất quá ta nhất định phải có hình mẫu mới được."
Mọi người cảm nhận được sự tự tin của hắn, mặc dù không rõ cuối cùng hắn sẽ dùng phương pháp gì để chế tạo, nhưng hắn là lão Đại, hắn bảo làm thì không thành vấn đề. Mọi người bất tri bất giác đều tin phục Lý Cường.
Nạp Thiện cau mày nói: " Nơi này vũ khí rất khó có được, lần trước lão Đại nhìn thấy cây Thứ tích thương, ta phải tìm hết biện pháp mới lấy được nó, vì cây thương này, ta đã bị chết bảy thuộc hạ."
Một ý nghĩ lớn mật chợt hiện ra, Lý Cường hỏi Nạp Thiện: " Địa hình nơi này ngươi đều quen thuộc sao?"
Nạp Thiện có chút ngây ngốc, nói: " Địa hình nơi này ta đều quen thuộc, bất quá là từ nơi này đến giới hạn khu đã chiếm lĩnh, còn xa hơn thì không biết. Lão Đại, những nơi khác cũng giống như chúng ta, điều thiếu thốn nhất chính là vũ khí, bọn họ cũng không có đâu." Hắn còn tưởng Lý Cường định đi nơi khác tìm vũ khí.
"Hắc,hắc... là ta muốn đi lên trên, bắt hai tên bạch quỷ xuống đây, thuận tiện tìm hiểu chút tình huống trên đó cho rõ ràng."
A, mọi người đều kinh ngạc lên tiếng, điều này cũng là quá lớn mật đi.
Lâm Phong Hợp nói: " Hay là mọi người cẩn thận bàn chút, như vậy ổn thỏa hơn." Bởi vì hắn biết Lý Cường còn có một thân phận khác cho nên trên lập trường phải lo an nguy của hắn.
Nạp Nạp Đôn cũng nói: " Đúng, cần phải lo kế hoạch chu toàn, đây là liên quan đến sanh tử của chúng ta. Bất quá ta tán thành ý nghĩ của lão Đại, cần phải bắt một tù binh mới là tốt hơn." Hắn xuất thân là quân nhân, dĩ nhiên hiểu được tin tình báo rất quan trọng.
Nạp Thiện vừa hưng phấn vừa khẩn trương, tại Hắc ngục còn không có người nào dám động đầu óc mà đi bắt Bạch quỷ tử, vị tân lão Đại này đúng thật là gan lớn hơn trời, là người thứ nhất dám ra chủ ý lớn mật này. Hắn nhịn không được có chút nắm chặt nắm tay, hắn đối với Bạch quỷ tử đúng là hận thấu xương.
Hỏa Trì đúng là một loại hiện tượng địa lý đặc biệt của nơi này.
Đó là nham tương và địa hỏa tiết ra, địa hỏa nham tương từng phún phát ra ngoài địa phương, có một chút thông đạo quanh co khúc khuỷu, bất quá độ nóng rất cao, không ai dám có chủ ý từ nơi này đi ra ngoài, Nạp Thiện không dám tin tưởng Lý Cường lại có hứng thú với con đường này.
Nạp Thiện đưa Lý Cường cùng vài người đến đứng ở bên cạnh Hỏa Trì, sóng nhiệt cuồn cuộn đập vào mặt mà đến, nham bích cách đó không xa do nhiệt lưu bay cao vặn vẹo biến hình, nham tương quay cuồng trong Hỏa Trì, thỉnh thoảng có những khí phao thật lớn vỡ tan, phát ra cô cô ba ba quái thanh, mỗi khi có khí phao vỡ tan, nhiệt lưu tựa hồ càng kịch liệt lưu chuyển.
Mạt Bổn đã tận lực đứng thẳng,nhưng mỗi khi có cỗ nhiệt lưu đánh tới, vẫn như cũ làm hắn không thở nổi.
Chỉ có Lý Cường giống như không có chuyện gì đứng ở bên Hỏa Trì, tựa hồ như rất hưởng thụ độ nóng như vậy, kỳ thật trong lòng hắn cũng hoan hô không ngừng, Hỏa Tinh từ trong người Lý Cường xông ra, nhảy vào Hỏa Trì, chỉ trong chốc lát, thân thể Hỏa Tinh đã biến thành thêm diễm hồng, một lần nữa lại trở về thân thể Lý Cường, nhất thời hắn hiểu được Toái Hồn Kim Chỉ quang mạc vừa bị nó làm rung động nữa.


Bất quá mọi người không có nhìn thấy Hỏa Tinh ra vào, bởi vì thật sự là quá nóng.
Khảm Khảm Kỳ lau mồ hôi đang tuôn ròng ròng, cười khổ nói: " Ngay cả có phi dực thì ta cũng không dám từ nơi này đi, thật là đáng sợ."
"Nga, là ta sơ suất rồi. Lâm đại ca, Khảm Khảm Kỳ, còn có Triệu đại ca, chúng ta bốn người đi, những người khác thì về trước. Hàn đại ca và Nạp Thiện trấn thủ, chú ý, một khi chúng ta còn chưa trở về thì chỉ nên trấn thủ, không nên cùng các nơi khác phát sinh tranh đấu. Mặt khác huấn luyện không thể gián đoạn, có hiểu chưa?"
Nạp Thiện nói: "Ta cũng đi, dù sao ở chỗ này cũng đã lâu, tình huống cũng đều quen thuộc."
Điều này ra ngoài ý liệu của Lý Cường, không nghĩ đến hắn lại chủ động muốn đi. Lý Cường có chút thưởng thức nhìn hắn: " Cũng tốt, Lâm đại ca lưu lại, Nạp Thiện đi."
Lâm Phong Hợp xuất thân quân nhân, mệnh lệnh của thủ trưởng không dám cãi lời, mặc dù lòng rất không muốn, nhưng cũng phải phục tùng.
Những người khác vội vàng lui khỏi cửa đường hầm vào Hỏa Trì. Khảm Khảm Kỳ nghĩ Lý Cường quả thật là người điên, không biết hắn làm sao mà đi thông qua được thông đạo đầy lửa nóng này, còn chưa tới được mục tiêu thì đã biến thành một cái xác rồi.
Lý Cường nói: "Tốt, chuẩn bị bắt đầu."
Hắn đưa cho ba người mỗi người hai phiến phòng ngự ngọc phù, nói: " Một mảnh để dùng, một mảnh đập vỡ."
Nạp Thiện tò mò đập vỡ một mảnh ngọc phù, nhất thời một mảnh tinh quang tỏa ra, đột nhiên cảm thấy được một cỗ mát mẻ, cơ hồ không cảm thấy được khốc nhiệt vừa rồi, nhịn không được kêu lên:" Đây là đồ vật gì, thật quá tuyệt vời."
Khảm Khảm Kỳ càng kinh ngạc vô cùng, Lý Cường này lúc nào cũng đều vượt khỏi dự đoán của mọi người, lòng tin tưởng với hắn không khỏi tăng nhiều.
Lý Cường chỉ Nạp Thiện,nói: " Ngươi đi trước, chú ý bước chân."
Nắm lấy một cánh tay của Nạp Thiện, vận kình ném hắn ra ngoài, Nạp Thiện muốn lên tiếng nhưng sợ đến không nói nên lời xanh cả mặt, bị Lý Cường ném văng ra, nhìn nham tương xẹt qua dưới chân, nhịn không được kêu to lên.
Khi hắn vô cùng chính xác rơi vào động khẩu đối diện Hỏa Trì, thanh âm kêu "Cứu mạng a" mới thảm thiết truyền tới.
Lý Cường cười mắng: " Nhìn ngươi hung hãn như vậy mà còn gọi cứu mạng, thật là không làm được chuyện gì.."
Tiếp theo lại đưa Triệu Trì và Khảm Khảm Kỳ ném qua. Xem qua biểu hiện của Nạp Thiện, hai người mặc dù không có nói ra, nhưng cũng kinh hãi xuất ra một trận mồ hôi lạnh. Nếu rơi vào Hỏa Trì, sợ ngay cả thi cốt cũng đều tìm không được.
Ba người đều nhìn xem coi Lý Cường làm sao bay qua.
Lý Cường có Hỏa Tinh trong cơ thể, thân mình lại có Tử Viêm Tâm và Thiên Hỏa trụ tại một thân tu chân, căn bản sẽ không sợ loại lửa này, nếu không phải nguyên anh bị phong bế, cho dù rơi vào trong ao cũng không có gì phải sợ hãi. Bất quá bây giờ hắn cũng không dám khinh thường, thả người nhảy lên, thân hình như tia chớp tiến vào trong động.
Ba người cùng kêu lên kinh hãi, Lý Cường như mây bay nước chảy bay qua ôm quyền hành lễ, cười nói: " Chê cười rồi." Sau chốc lát đã lưu lại cho ba người ấn tượng mãnh liệt, thật là tiêu sái không kiêng kỵ a.
Bốn người ở trong động rất nhanh tiến tới phía trước.
Đường càng hướng lên cao càng khó đi, đường càng lúc càng dốc đứng, thể lực của Khảm Khảm Kỳ và Nạp Thiện là yếu nhất, tốc độ bắt đầu chậm dần, Triệu Trì dù sao cũng là người luyện võ còn có thể chống đỡ được.
Khảm Khảm Kỳ thở dốc từng hơi trọc khí, mặt đã xanh biếc, sắc mặt Nạp Thiện cũng tái nhợt khó coi, đầu đầy mồ hôi không ngừng tuôn ra, hắn thấp giọng nói: "Lão Đại, chậm một chút đi, quá mệt rồi a."
Lý Cường xuất ra một sợi dây, thấp giọng nói: " Kéo lấy sợi dây."
Ba người vội vàng nắm lấy sợi dây, nhờ lực kéo của Lý Cường lúc này mới đỡ hơn một chút.
Lại đi vòng vo qua mấy con đường, đường càng lúc càng cao, đã mở rộng ra rất nhiều, độ nóng bốn phía cũng đã giảm xuống, thậm chí còn cảm giác được những cơn gió nhẹ thổi qua mặt, bốn người tiếp tục hướng lên trên đi tiếp.

Ngay khi ba người sắp không chịu được nữa thì ở phía trước Lý Cường đột nhiên giơ tay, ý bảo mọi người ngừng lại.
Ba người lập tức dừng lại, khẩn trương nhìn Lý Cường.
Trong ba người,Khảm Khảm Kỳ rất rõ ràng lực chiến đấu của binh lính Thản Đặc quốc, cho nên hắn cũng là người khẩn trương nhất. Sờ sờ tiểu Thứ tích thương trong lòng ngực, cái này do Lý Cường bảo Hàn Tấn đưa cho hắn, bởi vì hắn dù sao cũng là quân nhân, vũ khí này là hắn quen thuộc nhất.
Trong lòng Khảm Khảm Kỳ thầm than, nếu như trước kia có hộ giáp và phi dực, vậy thì tốt hơn bao nhiêu, có đánh nhau trong lòng cũng nắm chắc hơn, bây giờ với cái tiểu Thứ tích thương này, ngay cả hộ giáp của bạch quỷ tử cũng đâm không vô, không biết làm sao mà bắt được tù binh đây.
Lý Cường quay đầu đặt ngón trỏ lên miệng rồi mới phất tay, ra hiệu tiếp tục đi tới.
Thật ra hắn đã mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện, nếu nguyên anh không bị phong bế, thanh âm hoàn toàn có thể nghe được rõ ràng.
Bây giờ chỉ có thể phân biệt nơi âm thanh thoát ra, bất quá như vậy cũng đã đủ dùng. Hắn suy nghĩ một chút, thò tay vào ngực lấy thanh phi kiếm mà Mạc Hoài Viễn tặng cho đem ra, mặc dù không có tu luyện qua nhưng vũ khí thế tục cũng không thể so sánh được.
Lại vừa chuyển qua một khúc quanh, thanh âm truyền đến càng lớn hơn, oa lạp oa lạp nói gì đó, mặc dù nghe không hiểu nhưng cũng có thể đoán là đang nói giỡn. Lý Cường trải qua vài lần sanh tử đánh nhau chết sống, lá gan càng lúc càng lớn, chậm rãi đi lại gần.
Nạp Thiện ba người cũng chậm rãi đi sau Lý Cường.
Thanh âm Nạp Thiện ép tới cực thấp, lặng lẽ nói: " Lão Đại, nơi này có thể là nơi thông gió."
Khảm Khảm Kỳ cũng lặng lẽ lấy ra Thứ tích thương, Triệu Trì và Nạp Thiện trên tay cầm một tam giác cỡ tám thốn, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, ướt đẫm cảm giác rất khó chịu. Triệu Trì xé ra một mảnh vải, một nửa đưa cho Nạp Thiện, một nửa cầm nơi tay. Nạp Thiện hiểu được liền làm theo, bắt đầu chuẩn bị.
Lý Cường đã tìm được nơi thanh âm phát ra, đó là một cái động đường kính chừng nửa thước. Hắn đi vào không một tiếng động, động không quá sâu, phía trước là một đại sảnh, cái động này đúng như là Nạp Thiện nói, là một cái động thông gió. Đại sảnh đặt ngay phía trên, nhìn thuận theo có thể thấy hết bố cục.
Trong lòng Lý Cường lấy làm kinh hãi, chỉ thấy trong động có mười mấy binh lính mặc áo giáp màu trắng, trong đó còn có một người mặc màu đỏ khải giáp, bộ dáng như là một quan quân. Khảm Khảm Kỳ thò đầu xuống nhìn, không khỏi vừa mừng vừa sợ, bám sát Lý Cường nói: " Hình như nơi này là kho vũ khí của bọn hắn, ngươi xem bên kia phía sau một loạt cột đá."
Lý Cường vừa nhìn cũng mừng rỡ, phía sau loạt cột đá có một hàng rồi một hàng Thứ tích thương, hình như còn có cả áo giáp hộ cụ.
Nạp Thiện kinh hãi nhìn đám binh lính phía dưới đi lại, nghĩ thầm cái này làm sao mà đánh, chúng ta có bốn người, vừa đi xuống thì đã bị bọn họ đánh thành một đống thịt vụn rồi. Tay hắn không nhịn được run rẩy, Triệu Trì còn trầm tĩnh được, nhẹ nhàng khe khẽ vỗ vai hắn an ủi, Nạp Thiện cảm kích nhìn hắn liếc mắt một cái.
Lý Cường trong lòng cấp tốc tính toán, trong bốn người chỉ có chính mình không sợ hãi đám binh lính này, còn bọn họ dưới tình huống bất ngờ có lẽ có thể một đối một, nhưng phía dưới có tới mười bốn binh lính, một người quan quân, ngoài đại sảnh còn không biết có bao nhiêu người, nếu cường ngạnh thì nguy hiểm quá lớn, nhất thời không có chủ ý tốt, hắn chậm rãi bảo mọi người lui ra sau bàn bạc.
"Mọi người thương lượng một chút, nhìn xem có biện pháp gì tốt nhất. Lần này hành động phải cố gắng không được thương vong, phải làm cho bạch quỷ tử không rõ ràng tình huống của chúng ta. Cho nên một khi động thủ, không thể lưu lại một người nào, ngoại trừ người cần mang đi, nếu mang đi không được thì phải giết chết. Khảm Khảm Kỳ, ý nghĩ của ngươi thế nào?"
"Lão Đại, ta xem rất khó. Bọn họ nhiều người, nếu giết vài người mà họ cảnh giác, mở hộ giáp và phòng ngự thuẫn, chúng ta sẽ rất khó làm họ bị thương, đến lúc đó…" Hắn khó khăn nói.
Nạp Thiện không nói lời nào, hắn nhìn Lý Cường đang nhìn mình bèn sờ sờ lên cái đầu trọc, xấu hổ cười khổ nói: " Lão Đại, đừng nhìn ta. Ta là một người thô lỗ mà. Ai, mới nhìn đám binh lính này, thiếu chút là hù chết ta rồi. Lão Đại, ngươi nói đi, cái gì ta cũng nghe ngươi hết, muốn đi ta cũng đi ra, chết thì chết có sao, tốt xấu cũng đánh một lần thôi."
Triệu Trì cũng phụ họa nói: " Đúng vậy, Nạp Thiện nói có lý, lão Đại, ngươi nói đi, cùng lắm là chết…"
Lý Cường cắt đứt lời hắn nói, cười mắng: " Nạp Thiên ngươi là hỗn cẩu, cái gì mà chết với không chết. Ta không phải muốn cho các ngươi chịu chết, Triệu đại ca cũng vậy, cần sống mới đúng."
Nạp Thiện cười khổ,nghĩ: " Có thể sống thì ai mà không muốn a, đối với địch nhân cường đại như vậy, một khi đánh nhau, muốn sống cũng là khó đó."
Lý Cường khẽ ho khan một tiếng, nói: " Nếu mọi người không có chủ ý gì, ta thật ra có một biện pháp mà cũng có thể gọi là không phải là biện pháp."
Khảm Khảm Kỳ kinh ngạc hỏi: " Cái gì mà có biện pháp mà không phải biện pháp? Thật ra là biện pháp gì?"
Nạp Thiện nói: " Đó chính là không có biện pháp."
Vừa dứt lời đã bị Lý Cường gõ một cái lên đầu,mắng: " Ngươi nói nhiều quá."
Không biết vì sao Lý Cường thấy thích đại hán giống thổ phỉ này nên thường nhịn không được mà khi dễ hắn.
Nạp Thiên rút rút đầu, sờ vào đầu thì thào lẩm bẩm: " Vốn là ngu ngốc, bộ đánh vào thì không ngu ngốc nữa sao?"
"Chúng ta đợi, đợi thời cơ xuất hiện." Lý Cường tự tin nói.
Khảm Khảm Kỳ chợt hiểu ra: " Đúng rồi, đợi thời cơ xuất hiện. Không có khả năng mỗi thời mỗi khắc đều có nhiều binh lính thế này, chúng ta mấy người thay phiên giám thị, một khi có cơ hội sẽ động thủ. Tốt! Biện pháp tốt!" Trong lòng đối với Lý Cường mười phần bội phục.
Thời gian chờ đợi thật là khó chịu.
Lý Cường mang thực vật và nước lại cho ba người, chính tự mình bắt đầu kiểm tra biến hóa trong cơ thể. Hỏa Tinh đạt được năng lượng trong Hỏa Trì, nhất thời năng lượng bành trướng, cuối cùng trên quang mạc đã làm ra một cái động, tâm thần Lý Cường lập tức luồn theo vào trong tiến thẳng nguyên anh, bắt đầu toàn lực vận chuyển tiểu vũ trụ. Đợi qua không biết bao lâu,đột nhiên toàn thân phóng ra quang mang sáng ngời.
Nạp Thiện đang nhàm chán nhìn cây tam giác trong tay, đột nhiên bốn phía sáng rực làm cả tay hắn cũng run run, ngón tay bị tam giác thứ cắt trúng, nhịn không được phải kêu lên. Chằm chằm nhìn Lý Cường, hắn không hiểu vì sao cả người Lý Cường lại sáng lên.
Khảm Khảm Kỳ tựa trên vách nhắm mắt như ngủ, bị Nạp Thiên kêu lên làm hắn bừng tỉnh, một tay cầm lấy Thứ tích thương nhìn qua, cũng không khỏi ngây dại.
Một lát sau, quang mang biến mất, Lý Cường thở ra một cái rồi mở mắt, trong lòng hiểu rằng vẫn chưa khôi phục được trạng thái như trước kia, bất quá đã có thể dụng được một chút chân nguyên lực rồi. Nhìn thấy hai người đang kinh ngạc nhìn mình, hỏi: "Hai người các ngươi làm gì mà phát ngốc ra vậy,có tình huống gì mới nói nghe một chút."
Nạp Thiện và Khảm Khảm Kỳ bây giờ cũng đều biết Lý Cường nhất định không phải là người bình thường, lòng tin tưởng của hai người lập tức tăng nhiều, nhưng cũng không dám hỏi vừa rồi vì cái gì mà thân thể hắn lại có thể sáng lên. Khảm Khảm Kỳ cung kính nói: " Lão Đại, Triệu Trì đã đi lâu rồi, không biết có tình huống gì mới không, lập tức sẽ trở về." Câu lão Đại này đã thật sự phát ra từ nội tâm hắn rồi.
"A,Triệu Trì đã trở về." Lý Cường đã nghe được tiếng di động của Triệu Trì.
Chỉ chốc lát đã thấy Triệu Trì từ thông đạo đi lại gần, hắn kích động nói: " Lão Đại, bây giờ trong đại sảnh chỉ có bảy người, đây là lúc có ít người nhất, đánh hay không đánh?"
Ba người đều nhìn Lý Cường.
"Đánh! Ở chỗ này thời gian cũng không ngắn nữa, người phía dưới chắc cũng đã nóng nảy. Cùng đi nhìn xem rồi thương lượng một chút làm sao mà đánh."
Lý Cường bởi vì có thể dụng chân nguyên lực, mặc dù ít nhưng cũng làm cho thực lực của hắn đề cao hơn rất nhiều, lòng tin không khỏi dâng cao.
"Được,mọi người trước tiên nên đem ngọc phù đập vỡ." Lý Cường nhắc nhở.
Một lần nữa đi tới động khẩu, cẩn thận kiểm tra thì thấy còn sáu người, còn một người đã đi đâu rồi.
Có ba binh lính đang ngồi trong đại sảnh, đang nói chuyện không ngừng. Một người đứng ở bên cột đá lộ ra nửa người, trong góc phòng có một người như đang ngủ, khó giải quyết nhất là một người không ngừng đi lại.
Lý Cường vận chân nguyên lực truyền âm nói: " Triệu đại ca đối phó binh lính đang đi lại đó, cho dù không xong hắn cũng phải giữ chân hắn, Khảm Khảm Kỳ đối phó binh lính sau cột đá, Nạp Thiện ngươi giết chết tên đang ngủ kia còn ba tên trong đại sảnh để ta. Ta sẽ tiến lên trước, các ngươi từng bước nhảy xuống, lập tức động thủ ngay không chần chờ, hiểu chưa?"
Nhìn thấy ba người gật đầu, Lý Cường bắt đầu hành động đầu tiên ở Hắc Doanh. xem tại TruyenFull.vn
Sự cẩn thận của Lý Cường đã cứu được bọn họ bốn người, tại Thản Bang Tinh nếu có một chi quân đội trang bị đầy đủ vũ khí, tuyệt đối có thể cùng người tu chân đối kháng. Cho nên hiểu rõ tình huống thì người tu chân sẽ không gây chuyện với quân đội ở đây, bởi vì vũ khí ở nơi này rất lợi hại.
Lý Cường như quỷ mị bay xuống, rơi xuống đất thì yên tĩnh không một tiếng động, Triệu Trì nhảy xuống tiếp theo, không đợi hắn đáp xuống Lý Cường đã đẩy vào sau lưng hắn, thân thể hắn như tên bắn lao về phía binh lính đang đi lại, tiếp theo Khảm Khảm Kỳ cũng bị đẩy tới, Nạp Thiện cũng cắn răng nhảy xuống được Lý Cường đẩy tới chỗ tên đang ngủ.
Ba tên đang nói chuyện phiếm nhìn thấy mấy người Lý Cường thì bối rối bật lên.
Vừa cầm lấy vũ khí thì nhìn thấy gương mặt đầy ác tâm của hắn, vết sẹo trên mặt vặn vẹo sáng lên nhìn trừng bọn họ. Bọn họ cũng không hiểu tại sao hắn lại có thể đi qua, làm sao lại có thể lao tới mau như vậy.

Đọc đầy đủ truyện chữ Phiêu Miễu Chi Lữ, truyện full Phiêu Miễu Chi Lữ thuộc thể loại Tiên Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Phiêu Miễu Chi Lữ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.