Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 10: Vây long (thượng+trung+hạ)



Sáng sớm hôm sau, Dận Không thức dậy sớm trở về chất tử phủ. Dao Như nghe lời hắn an bài tạm thời ở lại Kỳ vương phủ
Trở lại chất tử phủ, nhìn thấy mọi sự như củ, Dận Không mới bình tâm trở lại, trong lòng thầm nghĩ xem ra Yên Nguyên Tịch cũng không so đo chuyện nhỏ, hết thảy là do hắn sợ người
Thái Tuyết thấy hắn quay về vô cùng mừng rỡ, cuốn quít đi làm điểm tâm sáng, Dận Không lặng lẽ đi cùng với Tôn Tam Phân về phòng ngủ của mình, nói nhỏ:
- Tôn tiên sinh, thương thế tại hạ thể của ta vẫn còn sưng
Tôn Tam Phân nhìn hắn, nhất thời nhíu đôi chân mày lại nói:
- Công tử không nghe lời lão phu, lại đi làm chuyện kia àh
Tai Dận Không có chút nóng lên, nói giọng xấu hỗ:
- Tình cảm không thể kiềm nén
- Hảo cho một câu tình cảm không thể kiềm nén! Công tử nếu sau này có thế nào, lão phu cũng không có biện pháp
Hắn thấy Tôn Tam Phân nổi giận thực sự, liền nắm lấy ống tay áo, nói giọng cầu khẩn:
- Tôn tiên sinh giúp ta, sau này mọi việc đều nghe theo lời chỉ dạy của tiên sinh
Tôn Tam Phân thở dài nói:
- Công tử chớ trách lão phu! Người đi tìm chút mật ong, thoa lên vết sưng, hai ngày tới từ bỏ tạp niệm trong đầu, thì sẽ khang phục như lúc ban đầu
Dận Không đang muốn nói cảm ơn, liền nghe ngoài cửa xôn xao ồn ào, hắn liếc nhìn Tôn Tam Phân, cả hai cùng lao ra cửa
Ngoài cửa có gần hai mươi tên Tần binh, hai tên đang đi vào nhà bếp, tiếng Thái Tuyết la lớn thất thanh, Dận Không liền hướng nhà bếp chạy tới, liền thấy hai tên Tần binh đem hết dụng cụ làm bếp đập vỡ tan tành, Thái Tuyết bị đẩy té ngã trên mặt đất, hắn đở Thái Tuyết đứng lên, nàng rưng rưng khóc nói:
- Bọn họ đã đem đồ làm bếp đập hết rồi...
Một gã Tần binh nói:
- Chúng ta hoài nghi trong này có tội phạm Đại Tần đang truy nả
Trong lúc vừa nói, tay cầm thiết côn đập vỡ liền mấy chum đựng nước, nước chảy lai láng trên mặt đất
Dận Không ôm Thái Tuyết vào lòng, an ủi nói:
- Có ta ở đây, không cần sợ
Đám Tần binh quậy phá như hổ lang xuất chuồng này, rõ ràng là do Nguyên Tịch phái đến, kết quả của việc biểu hiện của hắn đêm hôm qua
Đám Tần binh tàn phá suốt một canh giờ, chất tử phủ mới được sửa sang lại bị phá còn tệ hơn trước, nhà bếp một mảnh hoang tàn, y phục chăn màng bị xé rách từng mảnh nhỏ, cái bàn trong đại sảnh giờ chỉ còn là một đống gổ vụng
Thái Tuyết chứa chan nước mắt, đem các thứ trên mặt đất gom lại
Dận Không thở dài, Yên Nguyên Tịch phá chất tử phủ chính là trả thù việc hắn là người của Tinh hậu, nhưng chính bản thân còn chưa thuộc về phe nào, vô tình đã dính vào cuộc đấu tranh này rồi, tình huống này hắn chưa hề chuẩn bị
Tôn Tam Phân mặt buồn rầu đi tới nói:
- Công tử! Toàn bộ giường ngủ đều bị phá hủy, Yên Nguyên Tịch rõ ràng là muốn bức chúng ta vào đường cùng
Dận Không cố lên tinh thần hai người, vẻ mặt tràn ngập tin tưởng nói:
- Trời không tuyệt đường của người
Hắn vừa nói dứt câu, trên không trung vang lên tiếng sét đánh, Tôn Tam Phân cười khổ nói:
- Bão vừa qua, mưa liền tới, ông trời quả đối với chúng ta không tệ
Từng hạt mưa rơi xuống, gió lạnh thổi từng hồi, nhất thời khắp đất trời bao phủ toàn nước..
Nếu là ngày xưa, có lẽ lúc này Dận Không sẽ phát sinh thi hứng, say mê với cảnh mưa bảo bập bùng, nhưng bây giờ hắn chỉ nghĩ “cảnh không nhà dưới mưa” chính là những lời này
Ba người cùng trú tại căn nhà phía đông, chỉ có nơi này mới có thể che mưa khỏi ướt đầu, mưa rơi như trút nước, thoáng chốc đã ngập đến giày ba người
Dận Không đứng lên xuyên qua nóc nhà, thò đầu ra nhìn bầu trời, trong lòng ngập tràn cảm giác nặng nề, tính tình và lòng dạ của Yên Nguyên Tịch hắn đã biết rõ, sự trả thù của hắn sẽ vẫn còn tiếp diễn trừ phi phải lấy Tinh hậu làm chổ dựa, nếu không sau này ở Tần đô một bước cũng khó đi
Tôn Tam Phân nói:
- Xem ra, công tử làm cho thái tử vô cùng mất hứng a
Dận Không thầm nghĩ: "Dục tốc bất đạt, chính mình muốn nhanh chóng tìm thế lực, nên tìm cơ hội gặp Tinh hậu, ai ngờ việc chưa xong, đã đắc tội với Yên Nguyên Tịch
Tôn Tam Phân hỏi:
- Nghe nói công tử họa bức họa cho Tinh Hậu, chẳng lẻ vấn đề là từ bức họa này?
Hắn lắc đầu, nói:
- Bức họa không có vấn đề, vấn đề chính là ta
- Công tử??
Tôn Tam Phân khó hiểu nói
Hắn cười khổ nói:
- Tinh hậu quá lợi hại, nàng đem ta làm vật trang trí để đối phó với thái tử
Tôn Tam Phân chợt hiểu ra:
- Khó trách thái tử đột nhiên đối phó với ta
Thái Tuyết không phải không lo lắng, nảy giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng:
- Bây giờ công tử đắc tội với thái tử, cuộc sống sau này của chúng ta không phải càng thêm khó khăn sao?
Tôn Tam Phân cảm thán nói:
- Công tử muốn đến gần Tinh hậu, không nghĩ tới bị người khác lợi dụng, sau này chúng ta tất cả phải cẩn thận, cái gì cũng không nên làm bừa
Nội tâm Dận Không dâng lên một niềm xấu hổ, nhân gian thường nói: “Lửa to, thì khét”, hắn nóng lòng muốn dựa vào thế lực Tinh hậu, để thực thi ý định, nhưng không ngờ lại gây ra cái kết cục trước mắt, uổng công trước giờ hắn giả bộ đam mê tửu sắc, đỗ bác, vì sự việc vừa rồi, tất cả đều đã hỏng bét, Yên Nguyên Tịch biết hắn giã bộ càng không thể bỏ qua
Bụng Dận Không lên tiếng rột.. Rột, đã qua giờ cơm trưa, nhưng không có ai mang thức ăn đến, xem ra Yên Nguyên Tịch quyết tâm hành hạ tới cùng
Cũng may Tôn Tam Phân nhúm lửa lên, nấu một ít bổ dược, Thái Tuyết lấy rót ra ba cái chén bể, ba người ngồi xung quanh ánh lửa, uống từng chén thuốc chống đói, tình cảnh này hắn suốt đời không quên
Mưa gió trôi qua, bầu trời đêm như vừa được tẩy trần trở nên đẹp vô ngần, Dận Không cùng Tôn Tam Phân đi thu thập mấy thứ dụng cụ hư hỏng gom lại nhóm lửa chống cái lạnh ban đêm
Hắn lấy ra tấm bản đồ mà Tôn Tam Phân đưa, tại ánh hỏa quang bập bùng, cẩn thận xem xét, Thái Tuyết vì mệt mỏi đã sớm thiếp đi
Tôn Tam Phân lấy một ít thảo dược, cho vào lửa, một làn hương thơm nồng nàn bốc lên tràn ngập không gian, Dận Không cảm thấy vô cùng dễ chịu
Chậm rãi khép tấm bản đồ lại, trên mặt bản đồ có đánh dấu nhiều chổ, có thể thấy được năm đó, thái tử Đại Khang nhất định nuôi dưỡng hùng tâm tráng chí, khôi phục lại Đại Khang, Dận Không đối với vị hoàng huynh này vô cùng hứng thú
- Tiên sinh có thể cho ta biết, một ít chuyện về thái tử
Dận Không chợt hỏi
Thân hình Tôn Tam Phân có chút chấn động, buông nhánh thảo dược đang đốt dỡ, đi tới cạnh Dận Không ngồi xuống, nói:
- Năm đó, tâm nguyện lớn nhất của thái tử là thống nhất thiên hạ
Nội tâm Dân Không có chút chấn động, nhất thống thiên hạ, thật là hào tình tráng khí, hắn chưa từng gặp qua vị hoàng huynh này, nhưng hai người đều có cùng chí hướng
Tôn Tam Phân nói tiếp:
- Thái tử là người kỳ tài trên đời hiếm thấy, mười sáu tuổi tự mình mang binh chinh phạt bắc phương Hồ Lỗ, lấy mười vạn đại quân đánh với năm mươi vạn quân Hồ. Mười tám tuổi, đại nạn lủ lụt hạ lưu sông Hoàng Hà, Đại Khang ta phần lớn lãnh thồ nằm hai bên sông này, nên thiên tai năm đó rất nặng nề, thái tử là người đầu tiên, đi cứu trợ bá tánh, giúp cho dân chúng trãi qua một kiếp nạn. Chỉ tiếc, người tài mệnh yểu, thái tử sắp đăng cơ ngôi vị hoàng đế, lại lâm bệnh nặng mà mất đi
Giọng nói Tôn Tam toát ra vẻ vô cùng tiếc nuối, khằng định năm đó Tôn Tam Phân và vị hoàng huynh này có một tình nghĩa vô cùng thâm trọng
Dận Không tò mò hỏi:
- Tôn tiên sinh là một ngự y trong cung, hẳn là biết thái tử lâm bệnh gì mà chết chứ?
Hắn sỡ dĩ nói ra lời này, bởi cái chết của thái tử trong hoàng cung cũng không nói rõ là bệnh gì.
Thân thể Tôn Tam Phân khẽ rùng mình, ánh mắt nhìn về phía đống lửa nói:
- Lúc thái tử bệnh nặng qua đời, lão phu đang tháp tùng cùng thái hậu đến Linh Sơn dâng hương, cho nên cũng không biết đến tột cùng thái tử bệnh gì mà mất


Dận Không đoán Tôn Tam Phân có điều còn giấu, bản tính Tôn Tam Phân là vậy, hắn không muốn nói, thì không ai có thể hỏi ra được, Dận Không gật gật đầu, nhìn ánh lửa bập bùng, chẳng mấy chốc thiếp đi
Nửa đêm chợt tỉnh giấc, hắn thấy Tôn Tam Phân đứng ngơ ngác nhìn lên bầu trời, không biết đang nghĩ đến cái gì
Mưa gió trôi qua, nhưng sự trả thù của thái tử Yên Nguyên Tịch không như vậy mà dừng lại. Trước cửa thị vệ đã được tăng thêm người, ba người muốn ra ngoài cũng không được. Qua hai ngày sau, thức ăn mới được mang đến, nhưng vô cùng sơ sài, đến mức không còn từ ngữ nào để hình dung, trừ bỏ tay chân không đeo cùm xích, thì ba người Dận Không hưỡng thụ đãi ngộ hoàn toàn giống như bọn tù đồ
Qua ba ngày khổ cực, vào lúc hoàng hôn Dao Như đến như dự tính, nhưng điều khiến cho Dận Không thất vọng là Kỳ vương không có đi theo cùng. Đám thị vệ thấy mỹ nữ liền buông lời trêu chọc, Dao Như phải lấy ra Kỳ vương lệnh bài mới thoát khỏi dây dưa mà đi vào bên trong
- Điện hạ!
Dao Như rưng rưng nước mắt ngả vào lòng Dận Không, hắn vuốt nhẹ nhàng vai nàng, thấp giọng nói:
- Sao nàng tới có một mình?
Dao Như nói trong tiếng khóc:
- Vốn nô tỳ cùng Kỳ vương đến đây, nhưng trong cung có người đến báo tin, Tần hoàng đế bệnh tình thêm nặng, nên Kỳ vương phải đi đến hoàng cung
Nội tấm hắn thất vọng cùng cực, Kỳ vương không đến, tình cảnh này sẽ không có cách giãi quyết, cho dù co Dao Như thì chỉ tăng thêm một người chịu khổ mà thôi
Dao Như nói nhẹ bên tai hắn
- Bất quá... Cửu công chúa có thể đến đây...
Hai mắt Dận Không sáng ngời, Yên Lâm luyến ái Dao Như, nếu tìm tới đây, đối với hắn mà nói, đây chính là một cơ hội
Dận Không nắm tay Dao Như dắt nàng đi giới thiệu với Thái Tuyết cùng Tôn Tam Phân.
Tôn Tam Phân tại Kỳ vương phủ có gặp qua Dao Như một lần, Thái Tuyết là lần đầu, Dận Không liếc nhìn Thái Tuyết, thấy trong mắt nàng có một thoáng u buồn, ai oán
Quả nhiên như lời Dao Như nói, không mất nhiều thời gian, Cửu công chúa đã tìm tới cửa. Tám gã thị vệ chặn cửa không cho vào, liền trên mặt mỗi người là tám dấu bàn tay ửng đỏ
Yên Lâm bước vào, nhìn thấy Dao Như đang ở bên cạnh Dận Không, ánh mắt như chực bốc hỏa, hắn thấy vậy liền cười nói:
- Cửu công chúa là thiên kim ngọc diệp, như thế nào mà lại quang lâm tệ xá, Dận Không ta rất lấy làm vinh hạnh
- Dâm tặc! Câm cái miệng của ngươi lại! Vì sao ngươi lại lừa gạt Dao Như đến đây?
Yên Lâm ra bộ dáng chất vấn hỏi tội
- Cửu công chúa! Trí nhớ của người hình như không được tốt lắm, Kỳ vương không phải đã nói ban Dao Như cho tại hạ sao?
Dận Không cười hi hì đáp
Yên Lâm cả giận nói:
- Ta bất kể thất hoàng huynh đáp ứng ngươi cái gì, tóm lại ta không cho phép ai mang Dao Như đi
Dận Không âm thầm buồn cười, xem ra cái ả biến thái công chúa này quả nhiên là đã có tình cảm sâu đậm với Dao Như, chỉ cần Dao Như bên cạnh là có một sợi dây vô hình quấn lấy ả cửu công chúa này
Dao Như nắm chặt tay Dận Không nói:
- Cửu công chúa! Người buông tha cho nô tỳ đi, Dao Như bất luận như thế nào, cũng không theo người trở về
Yên Lâm đưa tay sờ đoạn kiếm bên hông, nghiến răng nói lớn:
- Nếu người còn ở lại bên cạnh tên dâm tặc này, ta một kiếm giết chết ngươi
Mắt thấy tình huồng dường như không ổn, Dận Không hướng Yên Lâm nói:
- Công chúa! Có thể cùng ta vào bên trong nói chuyện một chút?
- Ta và ngươi có chuyện gì để nói?
Yên Lâm thái độ hung hăng nhìn hắn nói
Hắn đi đến, nói nhỏ vào tai nàng:
- Chúng ta nói chuyện về Dao Như, có thể tìm ra cách giãi quyết
Yên Lâm chân mày chớp động, quả nhiên đi theo hắn vào bên trong. Dao Như thấy vậy vô cùng sợ hãi, nghĩ đến cảnh hắn hai tay dâng nàng cho Yên Lâm
Yên Lâm trên đường đi thấy cảnh hoang tàn đổ nát của chất phủ, liền toát ra dáng vẻ khinh bỉ, lấy tay che miệng mũi lại nói:
- Ngươi ở tại nơi như thế này?
- Dận Không bất quá chỉ là một chất tử, thái tử an bài cho ta ở chổ nào, thì ta dĩ nhiên phải ở nơi đó
Dận Không nhàn nhạt đáp
Yên Lâm nhìn hắn một chút, thấp giọng nói:
- Có chuyện gì, ngươi mau nói ra
Hắn cười nói:
- Nếu muốn tại hạ đem Dao Như tặng cho công chúa cũng không khó, chỉ cần công chúa đáp ứng một điều kiện
- Nói!
- Mang tại hạ vào cung diện kiến hoàng hậu
Yên Lâm nao nao, nàng căn bản không nghĩ ra, chuyện Dao Như với chuyện gặp hoàng hậu có quan hệ gì, đi qua đi lại vài bước, mới nói:
- Phụ hoàng bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, mẫu hậu đêm ngày túc trực bên cạnh, sợ rằng không có thời gian gặp ngươi
- Nếu đã như vậy, Cửu công chúa cư coi như tại hạ cái gì cũng chưa nói qua
Dận Không xoay người, làm bộ phải rời đi
Liền bị Yên Lâm ngăn cản
- Ngươi có thể lấy tiền, bao nhiêu ta cũng có thể đáp ứng
Dận Không còn chưa trả lời, thì nghe ngoài cửa có người bẩm báo:
- Công chúa! Hoàng thượng bệnh tình chuyển biến xấu, hoàng hậu triệu người vào cung gấp
Yên Lâm mặt mày thất sắc, xoay người hướng cửa phóng đi, liền bị hắn đứng bên nắm lại
- Ngươi muốn làm cái gì?
Yên Lâm cả giận nói
Hắn thấp giọng nói;
- Tôn tiên sinh chính là Đại Khang danh y, ngươi có thể mang chúng ta vào cung, thứ nhất ta có thề nhìn thấy hoàng hậu, thứ hai Tôn tiên sinh có thể chẩn bệnh cho hoàng thượng
Ánh mắt Yên Lăng chuyển biến, hiển nhiên bị đánh động vì lời nói của hắn, rốt cục nàng gật đầu:
- Nếu ta mang ngươi vào cung gặp hoàng hậu, ngươi nhất định không được đổi ý
Dận Không cười nói:
- Công chúa yên tâm, chỉ cần nhìn thấy hoàng hậu, tai hạ sẽ đem Dao Như trao tận tay người
Tôn Tam Phân ngạc nhiên nói:
- Công tử muốn mang ta vào cung chữa trị cho Tần hoàng đế?
Dận Không gật đầu, nếu không phải lấy lí do này, hắn như thế nào mới có cơ hội gặp mặt hoàng hậu
Tôn Tam Phân nói tiếp:
- Công tử cũng biết, hành động này vô cùng mạo hiểm, nếu để cho thái tử Yên Nguyên Tịch biết, thì e rằng tại Tần đô này, chúng ta không nơi nương náu
Dận Không làm sao không biết đến chuyện này, chính Tinh Hậu đêm đó lợi dụng hắn để làm khó dễ Yên Nguyên Tịch, đã đem hắn vào cuộc tranh đấu này rồi, bây giờ có nghĩ muốn hay không muốn thì đã muộn, phải đưa ra lựa chọn, theo phe thái tử thì đã không xong, hơn nữa bản tính Yên Nguyên Tịch đa nghi, nếu thái tử lên ngôi hoàng đế, Dận Không sẽ không có ngay mơ đến chấn hưng Đại Khang, nên hắn chọn chính là con đường đi theo Tinh hậu
Tôn Tam Phân thở dài một hơi nói:
- Công tử nghĩ bây giờ chúng ta đủ lực để cuốn vào vòng tranh đấu này sao?

Hắn hỏi ngược lại:
- Tôn tiên sinh cho ta còn có lựa chọn khác hay sao?
Tôn Tam Phân yên lặng suy nghĩ một chút, liền đưa tay lấy hòm thuốc đeo trên vai
Xuyên qua hai cánh cửa gổ, nhìn thấy Yên Lâm đang bất an đứng trong hoa viên, trong lòng nhất định đang nóng nảy, công chúa này mặc dù tính tình điêu ngoa, nhưng tâm lại trong sáng, đối với Dận Không mà nói lắm chổ lợi dụng có giá trị
Dận Không thấp giọng nói với Tôn Tam Phân:
- Tiên sinh có từng nghe qua loại man nhân cổ thuật
Tôn Tam Phân ngơ ngác, không hiểu vì sao hắn lại hỏi câu đó
Dận Không nói tiếp:
- Nghe nói vùng Miêu Cương, có nữ tử yêu nam nhân dị tộc, sẽ hạ loại cổ thuật trên người nam nhân, khiến nam tử này cả đời say mê, đến chết cũng không đổi
Lúc này Tôn Tam Phân mới hiểu ra mục đích của hắn, nhíu mày lắc đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy Yên Lâm xa xa, thấp giọng nói:
- Công tử muốn xuống tay với công chúa kia?
- Tiên sinh có cho ta cơ hội này không?
Tôn Tam Phân nhẹ nhàng vuốt râu, thấp giọng nói:
- Loại cổ thuật này, lão phu cũng có từng nghe qua, nhưng ngoại nhân thì không thể nào biết cách sữ dụng được, bất quá có một loại thảo dược cũng có tính chất tương tự, chỉ là không bằng cổ thuật kia ở thời gian kéo dài
Hai mắt Dận Không sáng ngời
Tôn Tam Phân cảm thán nói:
- Công tử cùng cố thái tử quả nhiên bất đồng, thái tử không làm chuyện gì mà không nắm chắc, còn công tư lại thích việc hành binh nơi nguy hiểm
Tôn Tam Phân đi chuẩn bị mọi thứ, Yên Lâm có chút không nhịn được, Dận Không liền đi tới trước mặt nàng nói:
- Cửu công chua đợi một chút, Tôn tiên sinh đang chuẩn bị thảo dược, xong lập tức lên đường
Xoay người nhìn Dao Như nói:
- Dao Như! Bưng trà đến cho công chuá
Yên Lâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Dao Như, ánh mắt như si ngốc, hắn không thể tưởng tượng một nữ tử lại có thể si mê một nữ tử khác đến như vậy
- Công chúa mời dùng trà!
Giọng nói của Dao Như như chim hoàng oanh hót, thật khiến người khác phải si mê, Yên Lâm ánh mắt rung động, đưa tay sờ soạng trên người Dao Như. Dận Không trong lòng cười thầm, không nghĩ tới đàn bà háo sắc thì cũng y như nam nhân
Yên Lâm nhấp một ngụm trà, Dận Không bất giác lộ vẻ mỉm cười, dựa theo lời Tôn Tam Phân nói, thảo dược này trong vòng một tháng dùng ba lần, liền dễ dàng chiếm lấy lòng nàng, nếu mọi việc thuận lợi, nàng công chúa điêu ngoa này sẽ biết tay hắn
Dận Không cùng Tôn Tam Phân đi theo Yên Lâm vào cung lúc bóng đêm đã phủ xuống, nhìn thấy bọn họ Hứa công công đại nội tổng quản Tần cung liền hỏi, do lúc trước khi đi có dặn dò nàng không được tiết lộ thân phận, nên nàng chỉ nói hai người là đại phu do nàng quen biết, mang đến hy vọng chữa khỏi cho phụ hoàng
Nếu Hứa công công biết hai người bọn hắn là ngự y của Đại Khang thì dù cho lá gan của hắn to bằng trời cũng không dám cho Tôn Tam Phân đi chữa bệnh cho Tần đế
Tần hoàng đế đang dưỡng bệnh tại phìa đông ngự hoa viên, gọi là Dụ Đức cung. Hứa công công dẫn ba người đi dọc theo đường mòn quanh co khúc khuỷa của ngự hoa viên, đi tới Dụ Đức cung, liền lên tiếng nhắc nhở:
- Khi hoàng hậu đồng ý, mới được khám bệnh
Câu nảy đối với hắn mà nói, cầu còn không được, mục tiêu chính của hắn là gặp mặt Tinh hậu, về phần Tần đế sống hay chết hắn không cần quan tâm
Hứa công công đi vào trước bẩm báo, không lâu sau hai gã thái giám đi ra dắt bọn họ vào. Vừa mới vào cửa đã nghe tiếng phẩn nộ của Tinh Hậu:
- Tất cả các ngươi đều là lũ vô dụng, hoàng thượng trọng dụng các ngươi bao nhiêu năm, này đem ra sử dụng thì không ai làm được tích sự gì
Dận Không cùng Tôn Tam Phân nhìn nhau, rõ ràng bệnh tình của Tần đế không có gì tiến triển khả quan
- Cút
Tiếng Tinh hậu vừa dứt, ba gã ngự y từ nội thất đi ra, Yên Lâm mắt rưng rưng chạy vọt vào, lại nghe Tinh hậu lạnh lùng nói:
- Nguyên Tông! Ngươi cung Lâm nhi canh giữ nơi này, chớ để ai quấy rầy phụ hoàng nghĩ ngơi
Tầm màn che chợt động, Tinh hậu vận y phục cung trang bước ra, có lẽ vỉ chiếu cố cho Tần đế, nên vẻ bên ngoài hơi đơn giản, bất quá vẻ đơn giản này lại thập phần quyến rũ hơn là trang sức hào hoa đầy người. Tinh Hậu đương nhiên không nghĩ tới Yên Lâm mang theo đại phu là hắn, ánh mắt xẹt lên tia kinh ngạc nói:
- Bình vương?
Hắn cuốn quít quỳ xuống hành lễ:
- Cô cô
Mở miệng ra, Dận Không liền xưng hô họ hàng, trong nháy mắt kéo quan hê hai bên lại gần nhau hơn
Tinh hậu lạnh nhạt nói:
- Ngươi đứng lên nói chuyên!
Hắn đứng đây, kéo Tôn Tam Phân lại bên người, hướng Tinh hậu nói:
- Đây là Ngư y Tôn Tiên sinh, theo chất nhi đên đây.
Tôn Tam Phân hướng tinh hậu khom người hành lễ chứ không quỳ
Thái giám bên cạnh nói lớn:
- To gan! Nhìn thấy hoàng hậu sao không quỳ?
Tôn Tam Phân lạnh lùng nói:
- Hoàng hậu là Đại Tần hoàng hậu, lão phu là thảo dân Đại Khang, không có luật nào nói, thảo dân Đại Khang thấy Đại Tần hoàng hậu thì phải quỳ hành lễ
Thái giám nghe một câu há mồm cứng họng, định phát tác, thì nghe Tinh Hậu nói:
- Tôn tiên sinh nói cũng có đạo lý, ngươi không cần miễn cưỡng hắn
Tinh hậu liếc mắt đánh giá Tôn Tam Phân, ánh mắt toát ra vẻ thưởng thức, liền nói:
- Nếu đã tới, ngươi vào chẩn bệnh cho hoàng thượng một chút, Đại Tần ngự y đều là một lũ vô dung, chỉ mong Tôn tiên sinh có diệu thủ hồi xuân thuật!
Giọng nói có chút mất mác, tựa hồ đối với Tôn Tam Phân cũng không hy vọng quá lớn
Dận Không hướng Tôn Tam Phân ra hiệu, lão liền đặt hòm thuốc trên bàn, hai thái giám tới kiểm tra, thấy không có vũ khí gì, liền cho phép đi vào trong
Nhân cơ hội Tôn Tam Phân chẩn bệnh, Dận Không liền hướng Tinh hậu nói:
- Cô cô! Chất nhi có chuyện muốn bẩm báo cùng người!
Tinh hậu mày liễu hơi nhíu lại, biết hắn có việc cần nhờ, Tinh hậu chỉ tay về phía sảnh bên cạnh, rồi bước đi trước
Nội tâm Dận Không vô cùng mừng rỡ, cơ hội bấy lâu, nay ở ngay trước mặt
Đi vào bên trong, hắn cúi người quỳ rạp xuống, nói:
- Cô cô cứu chất nhi!
Tinh hậu nói:
- Mau mau đứng lên, đứa nhỏ này! Có chuyện gì thì nói với ta, nếu có thể giúp người, ta nhất định sẽ giúp
Hắn lúc này mới đứng lên, đem hết chuyện Yên Nguyên Tịch đối với mình ra sao trình bày hết
Tinh hậu nghe xong, thở dài một hơi nói:
- Không ngờ thái tử lại đối xữ với ngươi như vậy! Xem ra đêm đó ta đã gây họa cho ngươi
Tinh hậu hứa hẹn nói:
- Việc này là do ta, nên ta sẽ giúp ngươi giãi quyết
- Tạ ơn cô cô làm chủ cho chất nhi!
Hắn vui sướng vô cùng, việc này nếu Tinh hậu đứng ra, thì nguy cơ trước mặt sẽ hóa giãi dễ dàng

Tinh hậu lại nói:
- Dận Không! Theo ta được biết, nhà ngươi lần này chính là tự nguyện đi đến Tần?
Hắn gật đầu, vì chuyện này đã không còn là bí mật
Tinh hậu quét ánh mắt trên người hắn nhìn chăm chú, nói:
- Chẳng lẻ ngươi không nghĩ tới đi đến Tần là vô cùng nguy hiểm, buông bỏ vinh hoa phú quý nơi Đại Khang, cam chịu đến Tần làm chất tử?
Đối với loại người như Tinh hậu, câu trả lời không đầy đủ, tất sẽ khiến cho nàng nghi ngờ, nên chuyện vì phụ giãi ưu, xả thân thành nhân đối với nàng không thể nói ra
Dận Không trầm ngâm một chút, rồi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thù hận, nói:
- Chất nhi không dám dấu, chất nhi chủ động đi Tần là bời vì cừu hận
Vạn vạn lần Tinh hậu cũng không thể nghĩ câu trả lời của hắn là như vậy, nàng ngạc nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn
Dận Không thấp giọng nói:
- Dận Không từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung không có quyền gì, lại luôn bị ức hiếp, phụ hoàng thậm chí còn không biết sự tồn tại của chất nhi
Tinh hậu cảm động gật đậu, một vị hoàng tử thân phận giống như hắn, bất cứ quốc gia nào cũng có thể tìm thấy, trừ người thành công kế vị ngôi đế, đa số mọi người có vận mệnh giống hắn
Dận Không khẳng khái nói lớn:
- Dận Không đối với phụ hoàng, với Đại Khang có thể là một người không ra gì, có thể vô thanh vô thức mà chết tại Đại Khang mà không ai biết, chi bằng làm thân phận chất tử tới Tần, cho dù bất hạnh chết tại đây, thì cũng có thể trong lòng dân chúng Đại Khang nhớ đến một vị hoàng tử vì nước mà chết. Nếu Dận Không may mắn đứng lên, tương lai nhất định sẽ chấn hưng Đại Khang, đem mọi sự cừu hận giãi quyết hết thảy
Hắn sỡ dĩ nói ra hết như vậy, chính là hiểu một phần con người Tinh hậu. Tinh hậu nhìn Nguyên Tông thích đạm bạc coi thường danh lợi, thất vọng đến cực điểm, nay thấy hắn hung hoài chí lớn, có thể kích động nàng ra tay giúp
Đôi mắt đẹp của Tinh hậu lộ vẻ kích động, nàng nhẹ giọng thở dài:
- Nếu Nguyên Tông được một nửa của ngươi, phận làm mẫu thân như ta đã có thể hài lòng
Vừa nói, mặt nàng lộ vẻ mất mác, Yên Nguyên Tông nhiều lần trước mặt nàng tỏ vẻ không quan tâm đến việc tranh đấu ngôi vị hoàng đế, đây là tâm bệnh của nàng
Nửa canh giờ sau, Tôn Tam Phân mới từ bên trong đi ra, từ ánh mắt nghiêm trọng của hắn, Dận Không mơ hồ cảm thấy, bệnh tình của Tần đế có uẩn khúc bên trong
Tinh hậu ân cần nói:
- Bệnh tình của hoàng thượng như thế nào?
Tôn Tam Phân chấp tay nói:
- Bệnh tình của hoàng thượng lão phu có biết đôi chút, lão phu phải xin phép chủ nhân mới dám nói ra
Lời Tôn Tam Phân nói, đừng nói Tinh hậu, ngay cả hắn cũng khó tiếp nhận. Tinh hậu cả giận nói:
- Hoàng thượng chính là phu quân của ai da, bệnh tình của người chẳng lẻ ta không thề biết?
Dận Không đứng một bên nhìn vẻ mặt liều mạng của Tôn Tam Phân, mà thầm than, ngay cả hắn của bị Tôn Tam Phân kéo vào
Tôn Tam Phân lạnh nhạt nói:
- Lão phu chỉ coi công tử là chủ nhân duy nhất, việc gì cũng phải bẩm báo cho chủ nhân trước, mới có thể nói ra
Dận Không biết Tôn Tam Phân không sợ trời không sợ đất, khi hắn quyết định thì cho dù Thiên vương lão tử cũng vô pháp làm hắn sửa đổi
Dận Không hướng Tinh hậu cuốn quít nói:
- Cô cô, Tôn tiên sinh ít khi giao tiếp với người ngoài, để chất nhi cùng hắn nói chuyện, sau đó bẩm báo với người
Tinh hầu phất tay aó, xoay người ngồi xuống ghế, nét mặt có đôi chút giận
Dận Không cùng Tôn Tam Phân đi ra ngoài, tới một chổ không có ai, Dận Không liền nói:
- Tôn tiên sinh! Hà cớ phải đắc tội với hoàng hậu
Vẻ mặt Tôn Tam Phân vô cùng nghiêm túc, thấp giọng nói:
- Tần hoàng đế không phải là mang bệnh bình thường, mà là trúng độc...
Dận Không mặt mày kinh hãi thất sắc, cẩn thận quan sát xung quanh, thấy không có người, liền kéo Tôn Tam Phân đi bộ, thấp giọng hỏi:
- Tôn tiên sinh xác định chắc chắn??
Tôn Tam Phân gật đầu, thấp giọng nói:
- Lão phu thật sự không biết, có nên chữa bệnh hay là không nên làm gì
Ý tứ của Tôn Tam Phân, Dận Không hiểu rõ. Người có khả năng đầu độc Tần hoàng đế tất nhiên là người vô cùng thân cận với hắn, nói như thế, kẽ đáng nghi nhất chính là Tinh hậu. Tôn Tam Phân chữa trị cho Tần đế chính là đối phó với Tinh hậu, lúc đó chờ đợi bọn hắn chỉ là con đường chết
Mồ hôi lạnh không ngừng từ trên lưng chảy ra, thấm ướt cả vạt áo, trong lúc nhất thời, hắn không biết làm thế nào bẩm báo với Tinh hậu
Tôn Tam Phân trước mặt Tinh hậu nói chỉ thổ lộ chuyện với hắn thực là hồ đồ cực điểm, nếu biết Tần đế bị hạ độc thì tốt nhất thể hiện mình là người vô tri vô năng. Bây giờ tình hình như vậy, khẳng định Tinh hậu đã đoán ra được Tôn Tam Phân biết được chân tướng sự việc, có sinh ra sát tâm với hắn hay không là việc không thể nói trước
Tôn Tam Phân tựa hồ không ý thức được tình hình nguy hiểm, thấp giọng nói:
- Công tử! Chi bằng nói Tần đê lâm trọng bệnh, chúng ta cũng không chẩn đoán ra được
Dận Không cười khổ nói:
- Tôn tiên sinh! Nếu vừa rồi tiên sinh nói như vậy có thể gạt được Tinh hậu, bây giờ mà nói vậy, khó thoát khỏi cái chết
Dận Không cắn chặt môi, chuyện tới nước này, chỉ đành trong nguy hiểm cầu thắng lợi, một là có thể bị giết, hai là có thể thay đổi vận mệnh
Dận Không thấp giọng nói:
- Tôn tiên sinh có thể nắm chắc việc chữa trị cho Tần đế?
Tôn Tam Phân lắc đầu nói:
- Độc mà Tần đế trúng phải có tên là Tiêu Dao Tán, xuất phát từ Tây vực, nếu chỉ dùng hai lần thì không có tác dụng gì, nhưng sử dụng thời gian lâu dài, độc tính sẽ bộc phát, trước hết là phá hủy thính giác, xúc giác và thị giác Nhìn tình hình bây giờ, Tần đế nhất định là đã bị phục dùng trong thời gian dài, độc tính đã xâm nhập vào phế phủ, không thể chữa khỏi. Nhưng nếu giảm bớt sự thống khổ, kéo dài một thời gian, lão phu có thể làm được
- Tôn tiên sinh xem Tần đế có thể kéo dài tính mạng bao lâu
Dận Không hỏi nhỏ
Tôn Tam Phân nhíu hàng chân mày suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu để tình hình như lúc đầu, thì nhiều nhất là bảy ngày, bất quá nếu dùng kim châm đả huyệt, phối hợp với phương pháp thông huyết, có lẽ kéo dài một tháng
Tinh hậu ngồi trên ghề, liếc mắt nhìn Dận Không, khi hắn bước vào khẽ nói:
- Tôn tiên sinh nói như thế nào?
Hắn cung kính đáp:
- Tôn tiên sinh đang ở ngự y phòng ghi đơn thuốc cho hoàng thượng
Hàng chân mày Tinh hậu có chút giãn ra, nói:
- Nói như vậy, Tôn tiên sinh đã chẩn đoán ra bệnh của hoàng thượng?
Dận Không quan sát xung quanh, sau đó hướng Tinh hậu thấp giọng nói:
- Chất nhi không dám nói!
Đôi mắt Tinh hậu đầy thâm ý, nhìn hắn một chút rồi nói:
- Ta có chút mệt mỏi, ngươi theo ta dạo ngự hoa viên một chút

Đọc đầy đủ truyện chữ Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi, truyện full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.