Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 28: Bôn ba (3)



Lúc trời hừng đông, Chu Lãng bắt đầu lên cơn sốt, do không có dược vật, nên tôi chỉ còn cách dùng nước lạnh giúp hắn giảm nhiệt độ.
Bởi vì thương thế của hắn chưa ổn định, nên tôi quyết định ở lại trong gian miếu này mấy ngày, đợi khi nào Chu Lãng bình phục thì sẽ tiếp tục lên đường.
Cũng may trong núi này có đủ dã quả, rau dại, nên vấn đề lo bụng của chúng tôi tạm thời không cần lo lắng, chỉ là thương thế của Chu Lãng không lạc quan cho lắm, chỗ miệng vết thương đã bắt đầu có mủ, nếu như không được trị liệu đúng lúc, thì rất khó có thể bảo toàn được cái chân này.
“Nếu như có Tôn tiên sinh ở đây thì tốt rồi!”
Tôi nhìn vết thương của Chu Lãng cảm thán nói.
Chu Lãng cười nói:
“Sống chết là do số trời, Bình vương không cần cảm thán như vậy, hơn nữa chỉ một vết thương do trúng tên này không lấy được tính mạng của thuộc hạ!”
Tôi giúp hắn rửa sạch vết thương, sau đó băng bó kỹ lưỡng, nhìn xuống chân núi nói:
“Không bằng để ta đi Hồi Long trấn, xem có tìm được ngựa không.”
Chu Lãng lắc đầu nói:
“Bình vương không thể một mình phạm hiểm, Hồi Long Trấn đã bị thiêu hủy, ở đó sẽ không còn lại cái gì cả.”
Hắn kiến nghị nói:
“Bình vương cứ để tôi ở đây, hai người đi tới trấn phía trước, tìm được xe ngựa, sau đó tới đón tôi có được không?”
Đúng là tôi cũng có ý niệm như vậy trong đầu, thế nhưng ngọn núi này thường có dã thú lui tới, mà Chu Lãng hiện giờ không có sức phản kháng, ngay cả vấn đề ăn uống hàng ngày cũng không tự thân lo được. Nếu như chúng tôi rời đi, an nguy của hắn rất khó có thể bảo đảm.
Tôi cầm lấy trường đao của Chu Lãng nói:
“Không cần phải nói nữa, để ta tới Hồi Long trấn thử xem!”
Tôi kiên quyết quay về đó xem bởi vì còn có một nguyên nhân khác, đó là tôi đã bỏ lại ý chỉ của Tinh Hậu ở đó, nên ôm tâm lý may mắn xem có thể tìm lại được không.
Chu Lãng thấy tôi kiên quyết như thế, đành phải thôi. Tôi để Dao Như lưu lại chiếu cố cho Chu Lãng, sau đó một mình xuống núi.
Tôi lặng lẽ đi tới Hồi Long Trấn, cái trấn nhỏ trải qua trường hạo kiếp này đã trở nên hoang vắng, khắp nơi toàn là tường đổ đen thui, trên đường toàn là tử thi bị thiêu cháy, trong không khí tràn ngập một mùi vị buồn nôn. Cái trấn nhỏ phồn hoa, hôm nay đã trở thành một nơi tử vong.
Tôi dùng ống tay áo che mũi, đi tới trung tâm của trấn nhỏ, bỗng nhiên tôi chú ý tới trên một ngã tư đường, có tiền giấy tung bay theo gió.
Trong lòng tôi rùng mình, nhanh chóng rút trường đao trốn ở trong bức tường đổ, sau đó men theo bức tường đi về phía trước, thì thấy trên con đường phía bên phải, có một bạch y nữ tử đang tung tiền giấy, chắc là để tưởng niệm cho những người đã chết.
Tôi thu hồi trường đao đi tới phía của nàng, nàng kia nghe được tiếng bước chân, xoay người lại, hóa ra chính là Tô Tam nương, lão bản của Đắc Ý cư.
“Là ngươi!”
Cả hai chúng tôi đồng thời kinh hô.
Tô tam nương vứt toàn bộ số tiền giấy lên không trung, đi tới trước người của tôi nói:
“Công tử sao lại còn ở chỗ này?”
Tôi cười khổ nói:
“Ta có một vị bằng hữu bị thương, không thể làm gì khác hơn là trốn ở gần đây, tới đây là tìm một vật không thể thiếu, mà sao Tô lão bản còn ở chỗ này?”
Tô tam nương nói:
“Thứ nhất là để siêu độ cho những... Vong hồn này, thứ hai là vì tranh thủ thời gian lấy một số thứ.”
Trong đôi mắt đẹp của nàng lộ ra oán độc vẻ:


“Thủ hạ vì muốn tài vật của ta, nên đẩy ta từ trên xe ngựa xuống, ta chi còn cách là ẩn nấp trong trấn. Khi tin chắc đám mã tặc kia rời đi, thì mới dám trở lại!”
“Tam nương có biết bọn mã tặc kia đi về hướng nào không?”
Tô tam nương thở dài nói:
“Nhất định là có liên quan tới Trác Đồ.”
“Trác Đồ?”
Tô tam nương nói:
“Cái tên Trác Đồ này là một tên đạo tặc hung tàn ở phía Đông Tần quốc, dưới tay của hắn có tới hơn vạn thủ hạ.”
Tôi có chút kỳ quái hỏi:
“Tại sao hắn tàn sát Hồi Long Trấn?”
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, Trác Đồ năm ngoái đoạt được một mỹ nữ tên là Quách Nhuận Ngọc, mạnh mẽ chiếm lấy làm thiếp, thế nhưng không nghĩ tới Quách Nhuận Ngọc này và trợ thủ đắc lực của hắn là Liễu Tam Biến thông gian, hai người trốn khỏi sơn trại, Trác Đồ tìm không được, nên giận chó đánh mèo, trút giận lên Hồi Long trấn...”
Tô tam nương dừng lại một chút rồi mới bổ sung:
“Liễu Tam Biến nguyên quán vốn là ở đây, thế nhưng cha mẹ của hắn đã mất lâu rồi, nên ở Hồi Long trấn không có bất luận một thân nhân nào cả!” Lúc nàng nói câu này có vẻ cực kỳ phẫn hận.
Cái tên Trác Đồ này quả nhiên ghê tởm, tôi hỏi:
“Lẽ nào quan phủ cũng không hỏi tới ư?”
Tô tam nương cười lạnh nói:
“Quan phủ? Nếu là không có quan phủ trong bóng tối bảo vệ, thì sao Trác Đồ dám càn rỡ như thế, hơn nữa Hồi Long trấn này cách xa thành phủ, muốn quan phủ nhận được tin tức cũng phải mất một thời gian!”
Tôi thấy áo của nàng vô cùng sạch sẽ, trong lòng âm thầm kỳ quái, không biết Tô tam nương từ chỗ nào có được thứ này.
Tô tam nương dường như nhìn ra nghi vấn của tôi, cười nói:
“Tôi có một cái hầm ngầm ở gần Đắc Ý cư, những thứ này đều ở trong đó, mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở bên trong, cho dù có lửa lớn tới đâu cũng không thể cháy tới, nên mới tránh được trường hạo kiếp này.”
Trong lòng tôi khẽ động, nếu như Tô Tam nương có cái hầm này, thì có khi có vật chúng tôi có thể dùng được.
Tô tam nương nói:
“Nếu như chúng ta có thể gặp lại, thì cũng coi như là có duyên, ta với công tử làm một cuộc giao dịch nhé?”
“Giao dịch gì?”
Tôi hứng thú nói.
Tô tam nương chỉ về phía trước, nói:
“Công tử giúp ta vận chuyển vài thứ, ta sẽ cho công tử một cái xe ngựa rời đi.”
Tôi cười nói:
“Như vậy thì đúng là công bình!”
Tô tam nương dẫn tôi tới trước cái hầm ở gần Đắc Ý cư, hóa ra trong đó nàng giấu không ít vàng bạc..., chỉ bằng vào một nữ tử yếu đuối thì không có cách nào vận chuyển ra ngoài được.
Nhưng mà ý nghĩ của Tô tam nương này thì giản đơn tới cực điểm, nếu là gặp phải những người khác, có ý định với tài sản của nàng, thì chẳng phải là sẽ giết nàng đi hay sao.

Tôi tìm trong đống phế tích một lần, mọi thứ đều bị đốt trụi, ngay cả tờ Thánh chỉ kia của tôi cũng vậy, nó đã hoàn toàn dập tắt hi vọng của tôi.
Chiếc xe của Tô Tam nương nói tới chính là một chiếc xe một bánh, chất tài sản của nàng lên thì trên xe còn có thể ngồi một người.
Tôi cùng nàng đi tới chỗ của Dao Như và Chu Lãng, Tô tam nương lúc này mới biết còn có người tránh thoát được trường hạo kiếp này.
Chu Lãng và Tô tam nương là người quen biết đã lâu, hai người gặp mặt thì lại thêm cảm khái mà hàn huyên.
Tôi để Chu Lãng lên xe, sau đó kéo đi về phướng Tế Châu.
Tô tam nương có mang theo một lọ Kim Sang Dược, vừa đúng lúc có thể bôi cho Chu Lãng, tình hình của hắn dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Chúng tôi đi không chút dừng lại, mất cả ngày mới đi được chừng 50 dặm. Chỗ này chỉ là một nơi hoang vu, không thấy bóng của một ngôi nhà nào cả.
Buổi tối, chúng tôi hạ trại trong rừng cây ven đường. Từ khi chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên tôi phải chịu đựng gian khổ như vậy, ngồi ở bên cạnh đống lửa nghĩ ngợi, Dao Như đi tới bên cạnh, giúp tôi xoa bóp cánh tay đau nhức.
Chu Lãng cảm kích nói:
“Công tử... Kiếp sau Chu Lãng xin kết cỏ ngậm vành báo đáp ơn của công tử.” Bởi vì Tô tam nương ở bên, nên nàng đương nhiên biết tôi là Bình vương.
Tôi tôi mở hai tay nói:
“Nếu như ngươi muốn cám ơn ta, thì thắng thắn dạy ta đao pháp.”
Chu Lãng có chút kỳ quái nói:
“Công tử muốn học võ công?”
Tôi gật đầu, trải qua mấy lần kinh biến, tôi mới hiểu được tầm quan trọng của võ công.
Chu Lãng nói:
“Chỉ cần công tử không chê võ công thấp kém Chu Lãng, thì thuộc hạ sẽ dốc túi truyền thụ.”
Sau đó Chu Lãng liền đem bộ đao pháp đắc ý nhất của hắn truyền thụ cho tôi, tôi trời sinh thiên phú hơn người. Chu Lãng chỉ cần truyền miệng, trong vòng nửa canh giờ, tôi đã nắm được những yếu lĩnh của bộ đao pháp này, chỉ còn kém ở hỏa hầu mà thôi.
Tô tam nương và Dao Như đối võ công không có chút hứng thú gì, nên ở một bên nói chuyện phiếm.
Phải tới hoàng hôn ngày thứ 2, chúng tôi mới tới được trấn kế tiếp, Tô Tam nương vô cùng hào sảng, dùng ngân lượng của mình mời chúng tôi ăn một bữa, sau đó là mua thuốc trị thương cho Chu Lãng. Vốn tôi nghĩ chúng tôi sẽ chia tay ở đây, nhưng không nghĩ tới, sau khi mua được xe ngựa, thì nàng lại cùng chúng tôi đi Tế Châu.
Dao Như thấp giọng nhìn tôi nói:
“Tam nương dự định tới Tế Châu phát triển...”
Trong lòng tôi cười thầm, Tô Tam nương này tám phần mười là lại định mở kỹ viện, nhưng ngoài miệng sao có thể vạch trần, hơn nữa là ngân phiếu và hành lý của tôi đã thất lạc. Hiện giờ tiền bạc của nàng nhiều, thái độ làm người cũng rộng rãi, có nàng đồng hành thì tiện hơn nhiều.
Thương thế của Chu Lãng ổn định, mời tôi vào trong xe nghỉ ngơi, hắn chịu trách nhiệm đánh xe.
Nằm ở trên người Dao Như, bất tri bất giác tôi lại tiến vào mộng đẹp, trong lúc ngủ mơ trong đầu tôi xuất hiện bức Kinh Lạc Đồ kia, tôi bừng tỉnh tiến nhập vào cảnh giới vô ngã, một dòng khí chậm rãi sinh ra ở đan điền, di chuyển khắp toàn thân, phảng phất như có một bàn tay ấm áp xoa nắn khắp tứ chi, làm cho tôi thoải mái tới cực điểm.
Dòng khí này càng ngày càng mạnh, tốc độ di chuyển không ngừng tăng lên. Ở trong người vận hành một chu thiên, sau đó quay trở lại dan điền. Thân thể tôi mệt mỏi nhưng tinh thần lại phấn chấn, tôi thực sự muốn hét to một phen để phát tiết hết sự vui vẻ trong lòng.
Giọng nói êm tai của Tô tam nương vang lên:
“Dao Như, tướng công của cô tuyệt không phải là một nhân vật tầm thường.”
Dao Như giải thích:
“Dao Như chỉ là nô tỳ của công tử, không phải là thê thiếp.”

Tô tam nương cười nói:
“Bình sinh ta nhìn qua vô số người, các người còn chưa có danh nghĩa phu thê, nhưng đã làm chuyện phu thê rồi.”
Dao Như e thẹn nói:
“Tam nương!”
Trong lòng tôi cười thầm, Tô tam nương này đúng là quá thẳng thắn.
Tô tam nương nói:
“Nhưng mà tôi nhận thấy, Long công tử không phải là một nhân vật tầm thường, loại nam nhân này rất cuồng dã không thể quản giáo được.”
Dao Như nhẹ giọng nói:
“Công tử đối với Dao Như rất tốt.”
Tô tam nương nói:
“Nam nhân đều là như thế, nhưng mà nếu muốn đối với cô yêu thương không bỏ, thì cần có một thủ đoạn.”
Dao Như dường như cảm thấy rất hứng thú thấp giọng nói:
“Thủ đoạn gì?”
Tô tam nương cười nói:
“Đương nhiên là công phu trên giường, điều đó mới làm cho hắn khó có thể rời bỏ cô!”
Dao Như phì nói:
“Tam nương thật xấu, Dao Như không để ý tới cô nữa!”
Nghe đến đó, tôi cũng nhịn không được nữa, cười ha ha đứng lên, Tô Tam nương nhìn tôi nói:
“Long công tử đúng là quá không quang minh, lại nghe trộm tôi và Dao Như muội tử nói chuyện!”
Tôi cười nói:
“Ngươi nói lớn tiếng như vậy, mỗi chữ đều chui vào trong tai của ta, Dận Không đâu có lựa chọn nào khác?”
Dao Như mắc cỡ mặt cười đỏ bừng, như con mèo nhỏ rúc vào trong lòng của tôi.
Tô tam nương thì nở nụ cười nói:
“Tôi dạy Dao Như muội tử một số thủ đoạn, có thích hợp không?”
Tôi cười nói:
“Cũng không có gì là không thích hợp, Tam nương nếu muốn làm sư phụ của Dao Như, thì lời nói và việc làm đều phải gương mẫu, không bằng như vậy, ngươi tự mình đem công phu trên giường biểu diễn cho chúng tôi xem?”
Tô tam nương kiến thức rộng rãi, lần này cũng bị tôi náo loạn làm cho đỏ mặt, e thẹn nói:
“Ngươi quả nhiên không phải người tốt, khó trách muội tử của ta bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo.”
Tôi và Dao Như cùng nở nụ cười.

Đọc đầy đủ truyện chữ Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi, truyện full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.