Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 38: Lửa tình thiêu đốt (1+2+3)



Ta và Túc vương Yến Hưng Khải trực tiếp đi từ Hoàng cung tới phủ đệ của Bạch Quỹ, Yến Hưng Khải cảm giác say tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, khi bước vào phủ tướng quân, thì hắn đã hoàn toàn tỉnh táo.
Bạch Quỹ mặc y phục cát tường đứng trước cửa tiếp khác, ta và Yến Hưng Khải đại biểu cho hoàng thất đến, nên ngồi cùng bàn với mấy vị huynh đệ của Yến Nguyên Tông. Buổi trua ta cũng đã gặp, đại đa phần đều say khướt, hiện giờ đang ngồi nói chuyện phiếm.
Yến Hưng Khải và ta cùng nhau ngồi xuống, hắn nhịn không được cười nói:
“Đêm nay xem ra lại phải say một trận rồi!”
Ta nhắc nhở hắn nói:
“Túc vương ngàn vạn lần đừng uống quá nhiều, cẩn thận đừng để xảy ra chuyện không tốt!”
Yến Hưng Khải cảm kích cười:
“Ngươi yên tâm trong lòng ta tự có tính toán.”
Bởi vì buổi tối hoàng cung còn có yến hội, nên số quan viên đi tới phủ Bạch Quỹ không nhiều lắm, nhưng trong đó lại đa số là những tướng lĩnh nắm binh quyền, những người này trời sinh tính hào phóng, ai cũng coi rượu như mạng. Khi yến hội bắt đầu, thì bầu không khí khách sáo, câu nệ lập tức biến mất.
Bạch Quỹ dẫn đầu đi tới chỗ chúng ta, Yến Hưng Khải cười đứng dậy, chúc mừng nói:
“Hôm nay nữ nhi của Bạch đại tướng quân tổ chức hôn lễ, sau này ngài là Quốc trượng, chúng ta trở thành người một nhà rồi!”
Bạch Quỹ thản nhiên cười nói:
“Bạch mỗ một lòng vì nước, công danh phú quý không muốn màng tới!”
Những lời này nói ra nghiêm nghị, người trong bàn tiệc ai cũng đứng dậy tỏ vẻ tôn kính.
Hắn và Yến Hưng Khải đối ẩm một chén, sau đó đi đến trước mặt của ta:
“Bình Vương điện hạ! Bạch mỗ mời người một chén!”
Ta cuống quít nói:
“Chúc mừng Bạch đại tướng quân!”
Bạch Quỹ và ta chạm chén rượu, thuận miệng nói rằng:
“Hành trình tới Tế Châu có vui vẻ không?”
Ta mỉm cười nói:
“Rất vui!”
Bạch Quỹ đầy thâm ý gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Yến Hưng Khải cười nói:
“Xem ra ống tế (cha vợ, con rể) hai người cũng không có nhiều điều để nói.”
Ta cười khổ nói:
“Túc vương không nên đem ta ra pha trò.”


Lúc này có hai gã võ tướng đã đi tới hướng Yến Hưng Khải mời rượu, ta nhân cơ hội này đi tới Hoa viên ở tiền phủ.
Chẳng biết tại sao, ta cảm thấy Yến Hưng Khải không đơn giản như Tinh Hậu nói, người này mặt ngoài tuy rằng tầm thường vô vị, nhưng mà có thể khiến người khác mất đi sự phòng bị trong lòng với hắn, ta thậm chí hoài nghi, hắn cố ý ở trước mặt ta nói ra bí mật của Yến Nguyên Tông, nếu quả thật là như vậy, Yến Hưng Khải đáng là một nhân vật phải đề phòng.
Ánh trăng mông lung, chiếu sáng hầu như toàn bộ Hoa viên, đứng ở trong đó, ta cảm giác mình đã rời xa được không khí dung tục trong bàn rượu. Ta thở phào nhẹ nhõm, đột phiên phía trước có một Hồng y thiếu nữ đang đi tới, hóa ra là tiểu nữ nhi của Bạch Quỹ, Tư Hầu.
Chúng ta đồng thời mở miệng nói:
“Là ngươi!”
Tư Hầu vừa mừng vừa giận, dưới ánh trăng càng thêm thanh lệ thoát tục, đôi lông mày nhăn lai, rồi lại giãn ra, cúi đầu nhẹ giọng nói:
“Ngươi... Tại sao lại tới nơi này?”
Ta cười nói:
“Tiệc rượu quá mức ồn ào, với lại bản thân ta không uống được nhiều rượu, nên mới tới nơi này cho thanh tịnh.”
Tư Hầu gật đầu, có chút phiền muộn nói:
“Ta và tỷ tỷ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mà giờ lại phải xa nhau...”
Ta đi tới bên cạnh nàng, nói:
“Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, tiểu thư gả cho thánh thượng chính là việc thuận lý thành chương.:”
Ta nhìn nàng cười nói:
“Không bao lâu nữa, Tư Hầu tiểu thư cũng sẽ lập gia đình...”
Khuôn mặt Tư Hầu đỏ bừng lên trông lại càng động lòng người.
Ta cảm nhận được, trong lòng nàng có vài phần tình ý với ta, nếu không phải kiêng kỵ Bạch Quỹ, ta đã sớm hạ thủ với nàng rồi.
Ta cố ý thở dài nói:
“Nhưng không biết hôn phu của Tư Hầu tiểu thư là người như thế nào.”
Tư Hầu nhẹ giọng phì phì nói:
“Ngươi đừng nói bậy, ta làm gì... Có hôn phu nào...”
Ta nhẹ giọng nói:
“Dận Không hình như nhớ kỹ Bạch tướng quân đã từng nói Tư Hầu tiểu thư sớm đã đính hôn với công tử họ Ngô.”
Kỳ thực ta đã sớm biết đó chỉ là cái cớ của Bạch Quỹ, hôm nay cố ý nói ra với Tư Hầu, để thử tình cảm của nàng.
Tư Hầu nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, cái mũi xinh đẹp phập phồng, phải có dũng khí thật lớn, mới lên tiếng:
“Ta đâu có đính hôn với hắn...”

Thanh âm dần dần nhỏ đi, mấy chữ sau cũng ta không nghe thấy gì cả.
Trong lòng ta cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng phiền muộn, thở dài một tiếng nói:
“Tự cổ đa tình không dư hận, giá thế thượng bất như ý chi sự thực tại thái đa liễu...”
(Từ xưa đa tình thường mang hận, trên thế gian chuyện không như ý lại rất nhiều...)
Tư Hầu tất nhiên đoán ra ta ám chỉ cái gì, thần tình cũng buồn bã.
Ta đang định tiến thêm bước nữa, thì từ phía sau vang lên một thanh âm lạnh lùng nói:
“Bạch mỗ đang muốn mời rượu Bình vương, không ngời ngài lại tới nơi này!”
Ta quay đầu nhìn lại, thì thấy Bạch Quỹ lạnh lùng đứng sau ta, hai mắt như phun lửa.
Tư Hầu kinh hoảng kêu một tiếng:
“Cha!”
“Đã trễ thế này, tại sao còn không quay về nghỉ ngơi!”
Bạch Quỹ cả giận nói.
Tư Hầu cuống quít bỏ chạy về tiểu lâu của mình.
Ta có chút xấu hổ cười trừ nói:
“Tại hạ tự tiện xông vào Hoa viên của qúy phủ, mong rằng Bạch đại tướng quân thứ lỗi.”
Bạch Quỹ cười lạnh nói:
“Bình Vương điện hạ được thái hậu coi trọng, Bạch mỗ sao dám oán giận!”
Hắn đối với ta cũng không có bất cứ hảo cảm gì.
Mặt tôi xám xịt nói:
“Thời gian đã không còn sớm, Dận Không xin được cáo lui trước!”
“Thứ cho ta không tiễn!”
Trong lòng ta buồn bã không từ nào nói ra được, mới vừa đi ra khỏi đại môn Bạch phủ, thì Túc vương Yến Hưng Khải ở phía sau chạy tới:
“Bình vương xin dừng chân!”
Hắn đi tới bên cạnh ta, oán giận nói:
“Tại sao không nói một tiếng đã rời đi?”
Ta cười nói:

“Tửu lượng của Dận Không không tốt, không cách nào tái chiến được.”
Yến Hưng Khải nói:
“Bình vương chỉ sợ là ngại yến hội ầm ĩ không có tình thú phải không?” Hắn nhìn ta quỷ bí cười nói: “Đêm nay ta ở Bách Hoa lâu mở tiệc rượu, không biết Bình vương có hứng thú tham gia không?”
Ta vừa bị Bạch Quỹ mắng một trận, trong lòng buồn phiền, xem ra Bách Hoa lâu đúng là một lựa chọn tốt, huống chi từ khi ta trở lại Tần đô còn chưa đi gặp Mộ Dung Yên Yên, nhân cơ hội này gặp nàng cũng được.
Đi tới Bách Hoa lâu, ta mới biết khách nhân mà Yến Hưng Khải mời ngoài ta còn có, Đại Tần Tông Chính Quan Lưu Nghệ, Thái phó Chu Vô Mặc, Trung sơn quốc Nhị hoàng tử Trương Kính Duyên.
Mộ Dung Yên Yên không ở chỗ này, làm cho ta có ít nhiều thất vọng.
Ta mới vừa tới đến Đại Tần thì đã cùng Trương Kính Duyên tiếp xúc, khi đó hắn đã từng trợ giúp thái tử Yến Nguyên Tịch vu ta dùng đồ dởm tặng lễ, ký ức vũ nhục ta vẫn còn mới nguyên.
Địa vị của chúng ta giờ này hoàn toàn khác xưa, chỗ dựa vững chắc của hắn là Yến Nguyên Tịch đã bị cách chức làm Danh Doanh vương, mà hiện tại ta lại là nghĩa tử của Thái hậu, là nghĩa đệ của Huệ An hoàng đế.
Trương Kính Duyên thì thật không ngờ ta sẽ đến, trên mặt thần tình có vẻ kinh hoàng.
Ta mỉm cười, cùng bọn họ vái chào.
Nhuyễn Hương Các này ta chưa vào bao giờ, nó thuộc một gian phòng ở tầng 3, phía ngoài cùng là một dòng suối nước nóng, đi qua hành lang là có thể tới được phòng tiệc, toàn bộ gian phòng kỳ thực chính là một cái giường thật to, ở giữa có một mâm gỗ lim vuông, trên vách tường phía tây có 5 cánh cửa kiểu tò vò, bên trong chính là 5 phòng ngủ lịch sự tao nhã.
Chúng ta bỏ quần áo và đồ dùng hàng ngày trước tiên ở dòng suối nước nóng tắm rửa, năm vị nữ lang mỹ lệ từ ngoài cửa đi vào, trên người chỉ mặc quần áo màu hồng nhạt trong suốt, hơi nước bốc lên lại càng xinh đẹp hơn nhiều.
Yến Hưng Khải cười nói:
“Những cô gái này đều là vừa mới từ Trung Sơn quốc đến, tuyệt đối khác hẳn với mỹ nữ Đại Tần!”
Chúng ta cùng nhau phá lên cười.
Trương Kính Duyên thần tình xấu hổ, hắn thật không ngờ những cô gái này lại đều là người Trung Sơn quốc. Trong lòng ta âm thầm chửi mứng, Yến Hưng Khải này an bài như vậy đến tột cùng là vô tình hay cố ý, đối với Trương Kính Duyên quả thực là một sự vũ nhục.
Dưới sự trợ giúp của mấy nữ lang, chúng ta tắm rửa xong xuôi, mặc trường bào màu trắng, đi tới cái giường lớn, ở đó êm ái vô cùng.
Yến Hưng Khải giải thích:
“Này cái giường này là xây dựng theo kiểu giường đất của người Đông Hồ, phía dưới có xây dựng thêm các loại lò nửa.”
Trên bàn rượu đã bày xong mấy món đồ ăn tinh xảo, Yến Hưng Khải cầm chén rượu lên nói:
“Rượu này có công dụng bổ thận cường thân, các vị uống xong sẽ biết là bản vương không nói dối!”
Chúng ta uống hai chén, thì 5 vị mỹ nữ Trung sơn quốc đã bỏ y phục bước tới bên cạnh chúng ta, toàn bộ trong phòng nhất thời xuân sắc dạt dào.
Mỹ nữ bên cạnh nằm xuống dưới chân ta, cái lưỡi thơm tho bắt đầu loạn động.
Yến Hưng Khải ‘Ba!’ Một tiếng, vỗ lên cái mông trắng ngần như tuyết của mỹ nữ kia, nhất thời có 5 dấu tay đỏ hồng. Mỹ nữ kia ‘A!’ Một tiếng, uyển chuyển mềm mại tới cực điểm, làm cho ta suýt nữa thì sặc rượu.

Đọc đầy đủ truyện chữ Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi, truyện full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.