Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập - Chương 41



“Nếu tôi đã lừa cậu đến nhà đương nhiên phải có chuẩn bị trước.”

Lâm Hạo Sơ sửng sốt, còn chưa lấy lại tinh thần Tả Trạm Vũ chân dài một mét đã hai, ba bước bước đến trước mặt hắn từ trên cao nhìn xuống nói: “Chúng ta đánh cược đi, nếu tôi đánh thắng thì cậu cho tôi “thân thân” một chút, nếu cậu thắng tôi cho cậu đè. Sao sao? Hình như là cậu rất có lời đúng không?”

Lâm Hạo Sơ nhìn Tả Trạm Vũ vừa mới nói xong mà cái bản mặt vẫn kiêu ngạo ương ngạnh ngạnh, lại nghĩ đến mình lúc nào cũng bị cái tên này tính kế liền cảm thấy thấy muốn đánh người. Vừa nghĩ xong nắm tay hắn như có cảm ứng hung hăng vung ra.

Chỉ nghe “Bốp ——” một tiếng, mắt bên trái của Tả Trạm Vũ rất công bằng ăn một đấm.

Khóe miệng Tả Trạm Vũ đột nhiên cong lên một cách đầy bí hiểm, độ cung lộ ra một cảm giác rất tà khí và yêu dã. Hắn nhanh chóng lưu loát cởi quần áo trên người, nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ bằng ánh mắt sáng quắc nói: “Bắt đầu đi.”

Ngay sau đó chính là một chuỗi âm thanh va chạm của nắm đấm nện vào thịt, binh, bốp, bang cùng với tiếng động khi các đồ vật bị va chạm. Rất nhiều năm sau khi Lâm Hạo Sơ nhớ lại ngày nay liền phát hiện rằng thật cmn rất nhiều lần đầu tiên của hắn đều cho cái tên Tả Trạm Vũ chết tiệt này.

Lần đầu tiên văn tục, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất đánh nhau sau khi sống lại, sau này còn lần đầu tiên của cái gì nữa ấy hả, mọi người tự nghĩ đi ~~…

Có lẽ giống đực trời sinh đã mang trong máu bản năng đánh nhau và tấn công, hai người đánh nhau không hề do dự, không giống như mấy đứa nhỏ trêu đùa. Chẳng qua người tấn công vẫn luôn là Lâm Hạo Sơ, đương nhiên Lâm Hạo Sơ dù có khó chịu với Tả Trạm Vũ thì khó chịu nhưng khi ra tay vẫn luôn nhớ tránh những nơi yếu hại trên người Tả Trạm Vũ.

Thật ra Tả Trạm Vũ vẫn chưa thật sự ra tay, cũng không biết qua bao lâu hắn tìm ra sơ hở, linh hoạt hữu lực bắt lấy Lâm Hạo Sơ, đá chân, nhẹ mà kéo đã vật Lâm Hạo Sơ lên ghế sa lông ngay sau đó cả người hắn liền đè lên kìm chặt Lâm Hạo Sơ.

“Hay lắm, trước kia cậu đánh nhau không ít đúng không? Ra tay vừa ác vừa chuẩn, vài chỗ trên người tôi vẫn còn đang đau đây.” Tả Trạm Vũ nhìn Lâm Hạo Sơ một cách đầy hứng thú, khóe miệng cười như gió xuân.

Lông mày Lâm Hạo Sơ mày nhăn lại. Lúc này Tả Trạm Vũ đang để trần nửa người trên, cơ bắp rắn chắc dính sát vào người hắn, nhiệt độ cơ thể truyền qua vải quần áo mỏng manh, vô cùng nồng đậm mà cường hãn.

“Cậu chắc là cũng đánh nhau không ít!” – Hắn bị ép tới không thở nổi hắn, trừng mắt với Tả Trạm Vũ rồi vô cùng tức giận nói.

Tên này rõ ràng cũng lăn lộn suốt ngày, sao có thể thi đậu đại học H, lại còn năm nào cũng xếp thứ nhất?!

Tả Trạm Vũ cười cười, một bàn tay nhẹ nhàng nâng lên rồi đặt xuống người bên dưới. Hắn nhìn chằm chằm đôi môi mỏng, giọng nói bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Cậu thua …” Nói xong, nụ hôn của hắn liền rơi xuống.

Bộ não Lâm Hạo Sơ trong chốc lát bùm một tiếng rồi nổ tung, hắn mắt mở trừng trừng nhìn môi Tả Trạm Vũ áp về phía mình, thế mà lại quên giãy dụa.


Trái ngược với thân thể cực nóng và cơ bắp cứng rắn, môi Tả Trạm Vũ ngược lại ngoài dự đoán lại hơi lạnh và mềm mại, dán lên môi Lâm Hạo Sơ khiến Lâm Hạo Sơ có cảm giác không thể diễn tả thành lời.

Tả Trạm Vũ đầu tiên chỉ nhẹ nhàng phủ lên, rất ôn nhu thăm dò liếm liếm. Hơi thở ấm áp thỉnh thoảng phả lên mặt Lâm Hạo Sơ, khiến trái tim trong lồng ngực của hắn đập càng lúc càng nhanh. Trong lúc hốt hoảng, Lâm Hạo Sơ chợt nghĩ, Tả Trạm Vũ luôn không tỏ ra hứng thú đối với bất kỳ điều gì vậy mà khi hôn môi người khác lại rất nghiêm túc và trịnh trọng.

Cũng không biết qua bao lâu, sự đụng chạm đơn giản giữa hai đôi môi đã không thể thỏa mãn được Tả Trạm Vũ. Hắn vươn tay, vô cùng có kỹ thuật nhéo lên hàm dưới của Lâm Hạo Sơ, ngay sau đó đầu lưỡi giống như lửa nóng cứ như vậy mạnh mẽ xâm lược dò xét tiến vào, mọi ngõ ngách trong cổ họng Lâm Hạo Sơ đều được chăm sóc một cách nhẹ nhàng.

Lâm Hạo Sơ theo bản năng né tránh, thân thể lại bị Tả Trạm Vũ chặt chẽ giam cầm không thể động đậy. Trong nhất thời, trong cổ họng tràn ngập người hơi thở mạnh mẽ của người nào đó khiến hắn nhịn không được nhiều lần chửi bới trong lòng “đệt”.

Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc thân mật với một người như vậy. Loại cảm giác miệng lưỡi giao hòa này hắn chưa bao giờ thử qua, thế nhưng hiện tại lại là trong tình huống hắn không tình nguyện, hắn và tên kia lúc nãy còn đang đập nhau cơ mà.

Nếu như chỉ là môi Tả Trạm Vũ áp lên Lâm Hạo Sơ còn miễn cưỡng có thể chịu đựng, nhưng Tả Trạm Vũ chết tiệt thế nhưng hiện tại thế nhưng cho dù hắn từ chối mà cuồn cuộn dùng sức mút lưỡi hắn, làm hắn thật hận không thể đá bay tên này … Mọe!

Chỉ tiếc sức Tả Trạm Vũ thật sự quá lớn, Lâm Hạo Sơ cảm thụ thân thể đặt trên người mình có sự rắn chắc của cơ bắp và sức bật kinh người. Hắn nghĩ thầm người này trước kia nhất định đánh nhau còn nhiều hơn hắn.

Thân thể hai người dính sát cùng một chỗ, cả hai hít thở nặng nề tim đập nhanh. Lâm Hạo Sơ cũng không biết là vì thiếu dưỡng hay là như thế nào cả người bắt đầu mơ màng, Tả Trạm Vũ vừa hôn hắn vừa cảm thán, không nghĩ tới chỉ hôn người này một cái có thể khiến hắn muốn ngừng mà không được, có cảm giác muốn bay lên…

Giống như đã cả thế kỷ trôi qua, Tả Trạm Vũ cuối cùng cũng dời được ra khỏi môi của Lâm Hạo Sơ. Lâm Hạo Sơ cảm giác như được ân xá, lập tức thở dốc từng hơi, trong não vẫn còn hỗn loạn.

Thật lâu sau, Lâm Hạo Sơ cuối cùng cũng điều chỉnh lại hô hấp, thần trí cũng dần dần khôi phục thanh tỉnh. Lúc này cả người Tả Trạm Vũ vẫn gắt gao đè nặng hắn, hắn bỗng nhiên cũng cảm nhận được cái địa phương đang dựng lều của ai kia, cái thứ vừa cứng rắn vừa nóng bỏng cứ như vậy đè lên đùi hắn, cái bộ dạng kiêu ngạo không khác gì chủ nhân nhà nó.

Lâm Hạo Sơ không nhịn được lại nhớ về buổi tối ở câu lạc bộ đêm, đối mặt với dáng người nóng bỏng dùng mọi cách khiêu khích nhưng Tả Trạm Vũ vẫn luôn thờ ơ.

Xem ra tiểu tử này không phải là không cương được mà là chỉ cương với đàn ông…

Ánh mắt Tả Trạm Vũ sáng quắc nhìn chằm chằm sắc mặt có chút không vui của Lâm Hạo Sơ, bàn tay không hề báo trước mà chạm vào chỗ giữa hai chân hắn bóp bóp, nhất thời nhếch môi cười, lộ ra răng nanh trắng bóng. Tươi cười vô cùng kiêu ngạo, đắc ý.

“Kỹ thuật hôn của tôi không tồi đúng không? Có phản ứng luôn rồi…” Tả Trạm Vũ nói xong cúi xuống mặt, cố ý thổi hơi nóng vào tai Lâm Hạo Sơ.

Đệt! Lâm Hạo Sơ mắng thầm trong lòng, mặt trướng đến mức đỏ bừng.

Không sai, tuy rằng hắn không đồng ý bị hôn nhưng sau đó hắn bị Tả Trạm Vũ hôn đến có phản ứng.


Không thể không nói kỹ thuật hôn của Tả Trạm Vũ dường như đã đạt đến cảnh giới thuần thục, cho dù hắn không tình nguyện nhưng đến cuối cùng vẫn xuôi theo hưởng thụ theo bản năng. Với người không có kinh nghiệm như hắn mà nói, có □□ cũng không khoa trương đâu.

Lúc đầu Lâm Hạo Sơ còn thấy may mắn cho là quần áo trên người rất rộng sẽ không bị nhìn ra, không nghĩ tới hắn vẫn đánh giá thấp trình độc không biết xấu hổ của Tả Trạm Vũ.

“Có phải bị tôi hôn rất thoải mái không? Tôi đã luyện tập rất lâu đó…” Tả Trạm Vũ tiếp tục nói sâu xa.

Thực ra là tất cả những gì xảy ra đêm nay đều là hắn nhất thời nghĩ ra. Hắn cũng không tính toán nói cho Lâm Hạo Sơ, khi ăn cơm chiều Lâm Hạo Sơ đề nghị hắn tiếp cận Lâm Bác Hiên, cho dù không nghiêm túc hay nghiêm túc, đều đã vuốt ngược lông hắn.

Tả Trạm Vũ không phải là người thiếu nhẫn nại, hắn có thể chấp nhận Lâm Hạo Sơ tạm thời chưa có cảm giác với mình, thậm chí là không đáp lại, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ Lâm Hạo Sơ muốn đẩy hắn cho người khác.

Trên thực tế cho dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần có cảm giác thì sẽ cảm thấy vô cùng mãnh liệt. Tả Trạm Vũ thật sâu nhìn thoáng qua đôi môi bị hôn đến sưng đỏ khác thường của Lâm Hạo Sơ, vừa lòng nghĩ rằng từ nay về sau hắn chính là sự tồn tại đặc biệt đối với Lâm Hạo Sơ. Cho dù hiện nay chưa phải, Lâm Hạo Sơ vừa nghĩ tới hắn đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi..

Một người mà còn luyện tập thật lâu? Ý Tả Trạm Vũ đây là nụ hôn đầu tiên của hắn?

Tuy rằng cảm thấy lần đầu tiên hôn môi liền đạt tới cảnh giới phong tao không thể nói nổi như vậy nhưng Lâm Hạo Sơ biết Tả Trạm Vũ vẫn chưa đến mức sẽ lừa mình mấy chuyện này.

Cho nên nên khen tên này có tài năng bẩm sinh ở mặt này hả?

Lâm Hạo Sơ không khỏi tò mò một mình Tả Trạm Vũ luyện tập kiểu gì. Hắn không nhớ rõ mình đã từng nghe nói qua ở đâu, tùy tiện tìm một loại hoa quả hình dạng lõm vào để luyện tập, cũng không biết tiểu tử này có phải dùng cách đó hay không.

Những người thề sống chết đi theo Tả Trạm Vũ nếu nhìn thấy thần tượng của mình một người trốn trong góc lén lút làm cái chuyện chỉ có bệnh nhân đa nhân cách mới làm không biết sẽ bị đả kích đến mức nào…

Nhưng Tả Trạm Vũ khổ luyện hôn môi là vì hắn sao?

Trong lòng Lâm Hạo Sơ nhất thời có chút ngũ vị trần tạp, làm hắn nhịn được cảm xúc muốn đá Tả Trạm Vũ xuống sô pha…

Tả Trạm Vũ biết mọi việc đều phải tiến thối có độ, không thể hấp tấp cái gì cũng phải có quá trình cho nên tuy rằng thân thể có dục vọng điên cuồng kêu gào khiến hắn rất muốn gì kia Lâm Hạo Sơ, nhưng vẫn lập tức lưu loát đứng dậy rời khỏi sô pha.

Nếu nói hắn đánh thắng sẽ được hôn môi, như vậy hắn nhất định sẽ không làm thêm cái gì nữa. Thật sự là một người rất tự chủ, đó cũng là lý do hắn có thể bỏ xa người khác rất nhiều…

“Tôi vào phòng tắm giải quyết một chút.” Tả Trạm Vũ ám chỉ cái gì hai người không nói cũng biết nhưng giọng nói của hắn quá bình tĩnh không hề xấu hổ. Đôi mắt phát ra tia sáng quét qua chỗ giữa hai chân Lâm Hạo Sơ, sau đó hắn rất ẩn ý mà nói: “Muốn cùng nhau không?”

“Lăn đi!” Lâm Hạo Sơ tức giận nói.

Tả Trạm Vũ tươi cười không thay đổi, sâu xa nhìn thoáng qua Lâm Hạo Sơ sau đó mới không chút để ý bước đi, lười biếng đến phòng tắm.

Lâm Hạo Sơ nhịn không được nhìn lướt qua chỗ giữa hai chân Tả Trạm Vũ, thật đúng là diễu võ dương oai mà!!! Độn quần giống như muốn “miêu tả sinh động”, kiêu ngạo vô cùng!

Cũng không biết kích cỡ của tên này thế nào? Chắc cũng không đến mức đi?

Lâm Hạo Sơ nghĩ đến đần người, đột nhiên cảm giác một ánh mắt đầy hưng trí dừng trên người mình. Hắn giật mình, trong nụ cười đầy ý tứ của Tả Trạm Vũ xấu hổ tránh đi.

Tả Trạm Vũ nhướng nhướng mày, tâm trạng rất tốt đi vào phòng tắm.

Phút chốc trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lâm Hạo Sơ.

Lâm Hạo Sơ nhìn thoáng qua người anh em bị đánh thức của mình, không định an ủi nó trong nhà người khác. Hay là nói hắn vốn là cũng rất ít làm chuyện này.

Đàn ông hai mươi tuổi khí huyết phương cương, bình thường trong máy sẽ có mấy bộ AV hoặc là GV nhưng Lâm Hạo Sơ là ngoại lệ.

Đám hồ cẩu bằng hữu trước kia của hắn thấy hắn đối mặt với sự khiêu khích của phụ nữ vẫn bình tĩnh vô cùng, cũng không thấy hắn tìm người thân cận liền thường xuyên bàn nói giỡn nửa đùa nửa thật hắn nên lên chùa làm sư, hoặc là đến giáo đường làm cha sứ phổ độ chúng sinh, toàn là cái bộ dáng cấm dục quái đản!

Lẳng lặng ngồi trên ghế sa lông, Lâm Hạo Sơ cuối cùng cũng bình ổn lại dục vọng. Mà Tả Trạm Vũ lại ngây người trong phòng tắm rất lâu, nếu không phải bên trong không có tiếng nước chảy truyền ra hắn còn tưởng có phải tên kia đang tắm hay không.

Cũng không biết qua bao lâu, khi Lâm Hạo Sơ cũng nhịn không được bắt đầu ngáp cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra. Chỉ thấy Tả Trạm Vũ “nét mặt toả sáng” đi ra, trên mặt dường như vẫn còn vẻ ửng đỏ chưa tan.

“Cuối cùng cũng giải quyết xong rồi?” Lâm Hạo Sơ không mặn không nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, nhếch khóe miệng nói.

“Uhm, gọi tên cậu giải quyết xong rồi…” Tả Trạm Vũ ánh mắt sâu kín theo dõi hắn, có ý tứ khác vừa cười vừa nói.

Thân thể Lâm Hạo Sơ nhất thời run rẩy, nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường cố nhớ lại xem Tả Trạm Vũ vào phòng tắm lúc nào bỗng nhiên cảm thấy cả người đều không khỏe nổi…

Đọc đầy đủ truyện chữ Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập, truyện full Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập thuộc thể loại Trọng Sinh cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.