Vô Song

Vô Song - Quyển 1 Chương 7



Dưới chân kinh thành, quý nhân khắp nơi, tiểu quan không bằng chó, triều đại có hoàng tử hoàng tôn tràn lan, ngay cả bọn họ cũng chưa chắc đã đáng tiền.

Nhưng mà đương kim Đế Hậu lại là ngoại lệ.

Từ khi Tùy Đế vẫn là thần tử tiền triều, thê tử Độc Cô thị một đường trợ giúp, bà không giống nữ tử tầm thường chỉ biết tránh mặt sau trượng phu tìm kiếm che chở, Dương Kiên vài lần gặp bất lợi, đều dựa vào Độc Cô thị chuyển nguy thành an. Sau khi Dương Kiên đăng cơ, Độc Cô thị không ngoài dự kiến trở thành Độc Cô hoàng hậu, dưới sự duy trì của trượng phu tiếp tục tham dự triều chính, người đương thời xưng là Nhị Thánh.

Rất nhiều người cũng đều đã nhìn ra, vị Đế Hậu này, không chỉ có tình cảm vợ chồng, còn có sự tín nhiệm nâng đỡ lẫn nhau, ai cũng không thể rời bỏ ai, lấy địa vị của Độc Cô hoàng hậu, còn vững chắc hơn so với bất kì hoàng hậu tiền triều nào, càng không cần phải nói hai người “thề không sinh con với người khác”, hoàng tử công chúa của bổn triều, tất cả đều ở dưới gối Độc Cô hoàng hậu.

Như vậy thứ nhất, địa vị của trưởng nữ Nhạc Bình công chúa rất đặc biệt, nàng không chỉ là ruột thịt của hoàng hậu, lại là trưởng nữ, bởi vì năm xưa trải qua hoàn cảnh đặc biệt, khiến Đế Hậu hai người rất thương yêu, gần như cầu gì được đó, gia nhân của Nhạc Bình công chúa ở bên ngoài, cũng phải khiến người người kính nể ba phần.

Nhưng một vị chủ nhân như vậy, nhưng lại ở trước khối đá chặn đường trong Giải Kiếm phủ, đụng bể đầu chảy máu.

Nhạc Bình công chúa từng cùng hoàng đế tiền triều Vũ Văn Uân sinh hạ một nữ nhi, được đặt tên là Vũ Văn Nga Anh, nữ nhi này mặc dù mất cha, lại có mẫu thân thương yêu, còn có ngoại tổ phụ mẫu (ông bà ngoại) yêu ai yêu cả đường đi, thương yêu gấp đôi, nhũ mẫu theo nàng tất nhiên cũng được gà chó lên trời(*). Nửa năm trước, con trai nhũ mẫu bởi vì vướng vào một vụ án, bị Giải Kiếm phủ tạm giam, nhũ mẫu cầu cứu Vũ Văn Nga Anh, Vũ Văn Nga Anh lại đến cầu tình mẫu thân là Nhạc Bình công chúa.

(*) Gà chó lên trời: cả họ được nhờ, ý chỉ một người có thế lực thì những người có quan hệ đều được nhờ.

Công chúa chỉ có một đứa con gái, tất nhiên không thể để nàng chịu ủy khuất, lập tức liền dẫn gia tướng phủ công chúa đến Giải Kiếm phủ, bảo đối phương thả người.

Giải Kiếm phủ có ba vị phủ chủ, đại phủ chủ vì kiêm nhiệm chức hình bộ thượng thư nên không quản sự vụ, chủ chân chính là nhị phủ chủ Phượng Tiêu.

Ngày đó không có nhiều người, theo phiên bản truyền lưu sau đó, nghe nói công chúa khí thế hung hăng dẫn người đến cửa, gia tướng ỷ vào có mặt công chúa, không chịu tháo kiếm, công chúa cũng ngầm cho phép dung túng, trong lời nói song phương nổi lên mâu thuẫn, Phượng Tiêu không nói hai lời, ngay trước mặt mẹ con Nhạc Bình công chúa, trực tiếp bẻ kiếm của gia tướng đích thành ba đoạn ném đi.

Gia tướng lúc ấy chỉ cảm thấy gió táp ngay đầu, còn chưa lấy lại tinh thần, người đã bị đóng vào trên đá Giải Kiếm, kiếm gãy làm ba, vừa vặn đóng trên y phục chỗ hai vai và khố hạ, cố định người vững vàng, không dám tùy tiện nhúc nhích.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Nhạc Bình công chúa càng không dám tin tưởng, cõi đời này còn có người dám làm trò trước mặt nàng, làm nhục người của mình như thế, lúc này một cáo trạng đến chỗ Thiên tử, ai ngờ xui xẻo cũng không phải Giải Kiếm phủ, càng không phải là Phượng Tiêu, Tùy Đế Dương Kiên cười ha ha một tiếng, nói Phượng nhị quả nhiên tính tình ngay thẳng, đuổi gia tướng kia ra khỏi kinh, lại trấn an công chúa một lát, chuyện này liền không giải quyết được gì.

Trải qua chuyện này, không nói Nhạc Bình công chúa, ngay cả người ngoài cũng có thể nhìn ra, Giải Kiếm phủ ở trong lòng hoàng đế không phải chuyện đùa, Phượng Tiêu lại càng được coi trọng, nếu Nhạc Bình công chúa cũng không động được vào, những người khác càng không cần phải nói.


Hung danh của Phượng Tiêu, truyền lưu một vòng ở kinh thành, người khác không nói, người từ phủ công chúa ra ngoài, tuyệt đối đều biết.

Cho nên người này vừa nghe nói Phượng Tiêu của Giải Kiếm phủ, lập tức sắc mặt đại biến, hận không thể quay đầu đi, hoàn toàn không còn vênh váo nghênh ngang như trước nữa.

“Có lẽ trong đó có chút hiểu lầm, nếu Giải Kiếm phủ phá án, bọn ta cũng không quấy nhiễu, mời!” Người nọ cười có chút khó coi, khí thế mềm đi không ít.

Phượng nhị phủ chủ cũng không phải dễ chơi như vậy, y vung tay lên, nói với Triệu huyện lệnh: “Những người này có liên quan đến vụ án, đều đưa về tra hỏi.”

Mặt Triệu huyện lệnh lộ vẻ khó xử: “Này…”

Phượng Tiêu không đợi hắn xoắn xuýt xong, trực tiếp sai tinh kỵ của Giải Kiếm phủ, giải Ôn Lương và người đồng hành đi.

Gia nhân phủ công chúa phủ kia mặc dù bất đắc dĩ, cũng không dám nói xấu nữa, chỉ có thể căm hận trừng Phượng Tiêu một cái, không thể không tòng mệnh.

Ngay cả ở kinh thành, Nhạc Bình công chúa đích thân ra tay, cũng không làm gì được Phượng nhị, huống chi nơi này trời cao hoàng đế xa, cho dù Phượng nhị có giết gã, cũng vẫn toàn thân đi ra như thường.

Phượng Tiêu không có tự mình thẩm vấn Ôn Lương, mà giao vụ án cho Triệu huyện lệnh làm.

Một tháng nay, chuyện xảy ra ở Lục Công thành cứ một nối một, thật là khiến Triệu huyện lệnh sứt đầu mẻ trán, không biết nên xuống tay từ đâu, một mặt mệt nhọc đối phó, một mặt lại sợ Phượng Tiêu trách tội hắn làm việc lười biếng, chỉ có thể xốc lại mười hai phần tinh thần, hắn không dám thẩm vấn người của Nhạc Bình công chúa quá đáng, cũng không có gì cố kỵ với Ôn Lương, lại đối chứng với muội muội nạn nhân, rất nhanh đã điều tra xong vụ án.

Mười mấy năm trước, ở Quan Trung có hai gia đình, một hộ họ Ứng, một hộ họ Ôn, mấy đời buôn bán, lại có giao tình không tệ. Gia cảnh hai nhà Ứng, Ôn, vốn chênh lệch không nhiều, cũng chỉ là nhân gia giàu có trung đẳng, nhưng nam chủ Ôn gia buôn bán có đạo, rất nhanh liền phát triển mạng lưới giao thiệp, gia sản lớn mạnh, nhìn lại Ứng gia, vẫn bình thường không có khởi sắc. Ứng thị nổi lên tham niệm, cấu kết với đạo phỉ Lục Lâm, thừa dịp nam chủ Ôn gia đưa trưởng tử đi ra ngoài buôn bán, đến cướp giết hai người, lại thừa dịp Ôn gia chỉ còn lại người già nữ nhân và trẻ con, tiếp nhận việc làm ăn của bọn họ, từ đó từng bước một giàu có.

Ấu tử Ôn gia từ nhỏ thông minh nhưng người yếu nhiều bệnh, ở lại điều dưỡng ở nhà ngoại tổ phụ hành nghề y, hắn nghe nói chuyện này, trong lòng sinh nghi, liền bắt đầu âm thầm điều tra, rốt cuộc tra được đám trộm cướp kia. Ôn Lương biết rõ lúc đó Ôn gia không thể chống lại Ứng gia, liền lặng lẽ rời đi, ra ngoài xông xáo, tình cờ gặp gỡ kết bạn quý nhân, lại vào Lâm Lang các làm việc, chậm rãi điều tra rõ nguyên nhân chết của cha anh mình.

Vừa vặn lúc ấy Quan Trung đổi một vị quan phụ mẫu mới, đối phương liều lĩnh cầu công, Ôn Lương nhắm ngay một điểm này, cầm chứng cứ Ứng gia cấu kết với Lục Lâm phỉ đến cửa, thứ sử mừng rỡ, lúc này hạ lệnh điều tra Ứng gia, tịch thu tài sản liên can, Ứng phụ cũng bị vạch tội lưu đày, chết trên đường.

Lúc ấy huynh muội Ứng thị bởi vì còn bé nên tránh được một kiếp, may mắn sống được một mạng, tất nhiên hận Ôn Lương thấu xương, nhưng bọn họ cũng biết rõ, lấy địa vị lúc này của Ôn Lương, bọn họ không thể nào giết được đối phương, vì vậy liền nghĩ ra một biện pháp lấy mạng đổi mạng: Ứng Vô Cầu trước hết ăn Cát Thảo kịch độc, rồi tìm tới cửa đánh nhau với Ôn Lương, để cho Ôn Lương đả thương mình, lúc này Ứng Vô Cầu độc phát bỏ mạng, Ôn Lương tự nhiên cũng chạy không thoát liên quan giết người.


Chuyện này nội tình phức tạp, nhưng Triệu huyện lệnh thấy thái độ của Phượng Tiêu đối với gia nhân phủ công chúa phủ, sợ tiểu tốt như mình lúc nào cũng có thể bị sa thải, buộc phải phái người ngày đêm không ngừng tra rõ chuyện, tra tới tra lui, ngỗ tác giải phẫu thi thể kiểm tra thực hư, rốt cuộc nghiệm ra độc thảo còn sót lại trong cơ thể Ứng Vô Cầu, lúc này mới chứng minh Ôn Lương trong sạch.

Ứng gia lúc trước hạ thủ với Ôn gia, Ôn Lương lại ăn miếng trả miếng, hắn lúc trước nói với Phượng Tiêu rằng mình không biết huynh muội Ứng thị, hiển nhiên là mở mắt nói mò, nhưng ân oán thị phi hai nhà dây dưa không rõ, ngay cả lúc Triệu huyện lệnh bẩm báo với Phượng Tiêu, cũng thổn thức không dứt.

Nhưng mà Phượng Tiêu không có hứng thú với cái này lắm, chú ý của y rơi trên người Ôn Lương.

“Người Ôn gia, trừ Ôn Lương, đều chết sạch sao?” Y hỏi.

Triệu huyện lệnh lắc đầu một cái: “Ôn Lương còn có một vị mẫu thân, bị bệnh nhiều năm, hắn lại có hiếu, mẹ già tin phật, bảo hắn không thể đuổi tận giết tuyệt, cho nên năm đó hắn mới chỉ ra tay với người của gia chủ Ứng gia, bỏ qua huynh muội Ứng thị. Ta đã phái người đi hỏi thăm mẫu thân hắn, đúng là không sai, đại phu cũng nói, Ôn mẫu bệnh thể yếu ớt, thuốc men vô hiệu, sợ rằng không còn bao nhiêu ngày nữa.”

Hắn có lòng làm quen với Phượng Tiêu, người sau nhưng sắc mặt nhàn nhạt, không muốn nói nhiều, Triệu huyện lệnh không thể làm gì khác hơn là ấm ức cáo từ, suy nghĩ âm thầm hỏi người bên cạnh Phượng Tiêu một chút, gãi đúng chỗ ngứa, đưa chút lễ vật, nếu có thể để cho vị Phượng nhị phủ chủ uy phong tám hướng này nói tốt một chút trước mặt Thiên tử, ngày sau mình cũng sẽ được tiền đồ vô lượng.

Triệu huyện lệnh chân trước vừa đi, Bùi Kinh Chập liền nói: “Lang quân, Ôn Lương này có vấn đề!”

Phượng Tiêu từ chối cho ý kiến, chỉ từ trong hơi thở ừ một tiếng, âm điệu hơi cao, liền làm người ta không tự chủ được rung động trong lòng, không liên quan đến dục niệm, nhiều nhất chẳng qua là người phàm không có cách nào giữ mình trước sắc đẹp.

Có mỹ nhân ở da, có mỹ nhân ở xương, Phượng Tiêu hiển nhiên đã đạt đến trình độ cao nhất của thế gian.

Nhưng mà khi y để lộ mũi nhọn, khí thế kinh người, giơ tay nhấc chân không có chỗ nào không có sức mạnh, mỹ nhân như vậy lại khiến người ta không thể sinh ra lòng dâm loạn nhúng chàm, chỉ biết mê muội cúng bái, cúi đầu thần phục.

Bùi Kinh Chập thất thần chốc lát, đang suy nghĩ chẳng lẽ cha mẹ Phượng Tiêu lúc sinh y ra đã ngờ được ngày sau con trai sẽ xuất sắc cho nên mới đặt cho y một cái tên bất phàm như vậy, liền nghe thấy Phượng Tiêu không nhịn được chậc một tiếng, vội vàng ép mình kéo suy nghĩ đang bay xa về.

“Thiên Trì Ngọc Đảm kia, nghe nói có công hiệu khiến người ta trường sinh bất lão, cải tử hoàn sinh, mẫu thân Ôn Lương bệnh lâu không khỏi, hắn lại hiếu thuận với mẫu thân như thế, vì một câu nói của mẫu thân, liền nguyện ý để cho huynh muội Ứng thị một con đường sống, mới để cho bọn họ hôm nay có cơ hội tới báo thù, hắn vì mẫu thân như vậy, âm thầm mưu đoạt Ngọc Đảm, rất có động cơ.”

Phượng Tiêu: “Tiếp tục.”

Bùi Kinh Chập: “Hôm nay ở bên ngoài Lâm Lang các, nếu không phải có ngài, Ôn Lương thiếu chút nữa thì chết oan uổng, nói không chừng chính là bởi vì hắn bại lộ, người cấu kết với hắn sợ hắn khai ra, cho nên vội vã giết người diệt khẩu.”

Còn nữa, Lục Công thành này, vốn không phải có sở quan trọng của Lâm Lang các, các buổi đấu giá trước đây đều không tìm chỗ xa như vậy, năm nay lại cứ phải chọn chỗ này, chẳng lẽ không phải là Ôn Lương để tiện làm việc, che giấu tai mắt người khác, đặc biệt chọn nơi này sao?”

“Mấy đầu mối kết hợp, thuộc hạ suy đoán, Ôn Lương tám chín phần mười có liên quan đến việc sứ giả Vu Điền bị giết, Ngọc Đảm bị cướp.”

Phượng Tiêu sau khi nghe xong, lại nói: “Ngươi không cảm thấy thật trùng hợp sao?”

Bùi Kinh Chập ngẩn ra.”Ý của ngài là?”

Phượng Tiêu: “Chúng ta muốn tra Lâm Lang các, Ôn Lương liền đưa tới cửa, thật là giống như đi ngủ có người đưa gối, trùng hợp đến mức không thể không khiến người ta hoài nghi, đây là có người cố ý làm chúng ta rối loạn.”

Bùi Kinh Chập nháy mắt mấy cái, hắn cảm thấy Phượng Tiêu có chút đa nghi.

“Thuộc hạ sẽ theo dõi Ôn Lương, tranh thủ lấy thông tin từ trong miệng hắn.”

Phượng Tiêu chuyển đề tài, đột nhiên hỏi tới Thôi Bất Khứ: “Nại Hà hương dùng sao rồi, hiệu quả như thế nào?”

Bùi Kinh Chập nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cổ quái.

“Dùng thì có dùng, nhưng mà…”

Nhưng mà lại không có thể khiến cho đối phương biết gì nói nấy.

Bùi Kinh Chập lần đầu phát hiện, cõi đời này còn có thứ Nại Hà hương cũng không làm gì được.

Đọc đầy đủ truyện chữ Vô Song, truyện full Vô Song thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Vô Song


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.